Ông lão đánh cá
Số trang: 3
Loại file: pdf
Dung lượng: 126.65 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nhà chúng tôi nằm đối diện ngay lối vào của bệnh viện John Hopkins. Cả gia đình chúng tôi sống ở tầng dưới và để dành phòng tầng trên cho các bệnh nhân thuê ở trọ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ông lão đánh cá Ông lão đánh cáNhà chúng tôi nằm đối diện ngay lối vào của bệnh viện John Hopkins. Cả giađình chúng tôi sống ở tầng dưới và để dành phòng tầng trên cho các bệnh nhânthuê ở trọ.Vào một buổi tối nọ, tôi đang nấu súp cho bữa chiều thì nghe tiếng gõ cửa. Tôibước ra và nhìn thấy một người đ àn ông vô cùng xấu xí đứng trước nhà mình.Với thân hình co quắp và nhăn nheo của mình, ông ta hầu như chẳng cao hơn đứacon trai lên tám của tôi là bao. Nhưng khuôn mặt ông ta mới thực sự là đáng sợ,nó tấy đỏ và méo xệch.Nhưng giọng nói của ông lại rất dễ mến: Xin chào, tôi đ ến để hỏi xem bà có cònphòng trống nào để nghỉ hay không, chỉ một đêm nay thôi. Tôi từ vùng biển phíađông đến đây điều trị và phải đến sáng mai mới có chuyến xe về. Rồi ông kểrằng ông đ ã đi tìm phòng suốt từ trưa đ ến giờ nhưng ai cũng bảo không phòngtrống nào cả. Tôi nghĩ đó là do gương mặt của tôi… tôi biết trông nó thật đángsợ… nhưng bác sĩ bảo rằng chỉ cần thêm vài lần điều trị nữa…. Tôi thoáng chútdo dự, nhưng câu nói tiếp theo của ông ấy đã thuyết phục tôi: Tôi ngủ trên ghế ởngoài sảnh cũng được, vì xe buýt sẽ chạy rất sớm mà.Tôi bảo rằng sẽ tìm cho ông một cái giường đàng hoàng chứ không thể để ôngngủ trên ghế được. Tôi quay trở lại bếp để hoàn thành bữa tối của mình, và sau đómời ông cùng ăn với chúng tôi.Ồ, không cần đâu. Tôi có nhiều thức ăn lắm. Ông nói và giơ lên một chiếc túigiấy màu nâu. Nấu ăn xong, tôi đến chỗ hành lang và nói chuyện với ông rồinhanh chóng nhận ra trong cơ thể nhỏ bé này là cả một tấm lòng thật bao la. Ôngbảo mình làm công việc đánh cá để chu cấp cho con gái, năm đứa cháu ngoại vàanh con rể đã hoàn toàn tàn phế sau một tai nạn. Trong giọng nói của ông chẳnghề có chút gì gọi là oán than, mà dường như lại ẩn chứa lòng biết ơn. Ông biết ơnvì căn bệnh của mình không hề gây đau đớn và cảm ơn vì thượng đế đã cho ôngthêm lòng tin để tiếp tục cuộc sống.Đến giờ đi ngủ, tôi đặt một chiếc giường xếp vào phòng của bọn trẻ cho ông.Sáng hôm sau, khi thức dậy, chúng tôi thấy khăn trải giường đã được xếp lại gọngang, còn ông lão thì đã ở ngoài sảnh.Ông từ chối bữa sáng, và trông có vẻ hơi do dự, ông nói: Tôi có thể trở lại đâyvào lần điều trị tới được không. Tôi sẽ không gây phiền hà gì cho anh chị đâu.Tôi có thể ngủ trên ghế được mà. Ông dừng lại một chút rồi tiếp lời: Các cháucủa anh chị làm cho tôi có cảm giác như đang ở nhà. Người lớn thì khó chịu vớigương mặt của tôi nhưng bọn trẻ thì dường như chẳng bận tâm gì đến chuyệnđó. Tôi bảo, ông luôn được chào đón trở lại ngôi nhà này.Lần thứ hai, ông trở lại vào buổi sang, mang theo quà cho chúng tôi là một con cáthiệt bự và một b ình đ ựng đầy những con hàu to nhất mà tôi chưa từng thấy baogiờ. Ông bảo mình chỉ mới vừa lột vỏ chúng sáng nay trước khi đi vì như thếchúng sẽ tươi hơn. Chuyến xe của ông chạy từ hồi 4 giờ sáng vậy mà không biếtông đ ã thức dậy lúc mấy giờ để làm tất cả những việc này.Trong suốt những năm ông đến ngụ tại nhà chúng tôi chưa bao giờ ông đến màkhông mang đến cho chúng tôi một thứ gì đó.Thỉnh thoảng, tôi còn nhận được những món quà đó qua đường bưu điện. Từ nhàông đ ến b ưu điện phải đi một đoạn khá xa, và ông lại còn phải tốn rất nhiều tiềnđể gởi những thứ tươi sống như vậy cho chúng tôi, thành thử những món quà củaông còn giá trị gấp đôi.Có lần người hàng xóm của chúng tôi nói: Chị đã cho ông già gớm ghiếc đó trọqua đêm phải không? Còn tôi thì đã từ chối ông ta. Chị có thể mất khách nếu đểcho những người như vậy ở trọ trong nhà mình.Cũng có thể chúng tôi đã để mất khách một hay hai lần gì đó. Nhưng một khi họđã hiểu về ông thì chắc chắn những suy nghĩ đó sẽ không còn.Cả gia đình tôi luôn biết ơn vì đã may mắn được quen biết ông. Chúng tôi đã họcđược một điều rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng gặp được nhữngđiều may mắn. Cái quan trọng là chúng ta phải biết sống lạc quan và sẵn sàng đónnhận mọi điều rủi ro xảy đến chứ không phải chỉ biết than thân trách phận. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ông lão đánh cá Ông lão đánh cáNhà chúng tôi nằm đối diện ngay lối vào của bệnh viện John Hopkins. Cả giađình chúng tôi sống ở tầng dưới và để dành phòng tầng trên cho các bệnh nhânthuê ở trọ.Vào một buổi tối nọ, tôi đang nấu súp cho bữa chiều thì nghe tiếng gõ cửa. Tôibước ra và nhìn thấy một người đ àn ông vô cùng xấu xí đứng trước nhà mình.Với thân hình co quắp và nhăn nheo của mình, ông ta hầu như chẳng cao hơn đứacon trai lên tám của tôi là bao. Nhưng khuôn mặt ông ta mới thực sự là đáng sợ,nó tấy đỏ và méo xệch.Nhưng giọng nói của ông lại rất dễ mến: Xin chào, tôi đ ến để hỏi xem bà có cònphòng trống nào để nghỉ hay không, chỉ một đêm nay thôi. Tôi từ vùng biển phíađông đến đây điều trị và phải đến sáng mai mới có chuyến xe về. Rồi ông kểrằng ông đ ã đi tìm phòng suốt từ trưa đ ến giờ nhưng ai cũng bảo không phòngtrống nào cả. Tôi nghĩ đó là do gương mặt của tôi… tôi biết trông nó thật đángsợ… nhưng bác sĩ bảo rằng chỉ cần thêm vài lần điều trị nữa…. Tôi thoáng chútdo dự, nhưng câu nói tiếp theo của ông ấy đã thuyết phục tôi: Tôi ngủ trên ghế ởngoài sảnh cũng được, vì xe buýt sẽ chạy rất sớm mà.Tôi bảo rằng sẽ tìm cho ông một cái giường đàng hoàng chứ không thể để ôngngủ trên ghế được. Tôi quay trở lại bếp để hoàn thành bữa tối của mình, và sau đómời ông cùng ăn với chúng tôi.Ồ, không cần đâu. Tôi có nhiều thức ăn lắm. Ông nói và giơ lên một chiếc túigiấy màu nâu. Nấu ăn xong, tôi đến chỗ hành lang và nói chuyện với ông rồinhanh chóng nhận ra trong cơ thể nhỏ bé này là cả một tấm lòng thật bao la. Ôngbảo mình làm công việc đánh cá để chu cấp cho con gái, năm đứa cháu ngoại vàanh con rể đã hoàn toàn tàn phế sau một tai nạn. Trong giọng nói của ông chẳnghề có chút gì gọi là oán than, mà dường như lại ẩn chứa lòng biết ơn. Ông biết ơnvì căn bệnh của mình không hề gây đau đớn và cảm ơn vì thượng đế đã cho ôngthêm lòng tin để tiếp tục cuộc sống.Đến giờ đi ngủ, tôi đặt một chiếc giường xếp vào phòng của bọn trẻ cho ông.Sáng hôm sau, khi thức dậy, chúng tôi thấy khăn trải giường đã được xếp lại gọngang, còn ông lão thì đã ở ngoài sảnh.Ông từ chối bữa sáng, và trông có vẻ hơi do dự, ông nói: Tôi có thể trở lại đâyvào lần điều trị tới được không. Tôi sẽ không gây phiền hà gì cho anh chị đâu.Tôi có thể ngủ trên ghế được mà. Ông dừng lại một chút rồi tiếp lời: Các cháucủa anh chị làm cho tôi có cảm giác như đang ở nhà. Người lớn thì khó chịu vớigương mặt của tôi nhưng bọn trẻ thì dường như chẳng bận tâm gì đến chuyệnđó. Tôi bảo, ông luôn được chào đón trở lại ngôi nhà này.Lần thứ hai, ông trở lại vào buổi sang, mang theo quà cho chúng tôi là một con cáthiệt bự và một b ình đ ựng đầy những con hàu to nhất mà tôi chưa từng thấy baogiờ. Ông bảo mình chỉ mới vừa lột vỏ chúng sáng nay trước khi đi vì như thếchúng sẽ tươi hơn. Chuyến xe của ông chạy từ hồi 4 giờ sáng vậy mà không biếtông đ ã thức dậy lúc mấy giờ để làm tất cả những việc này.Trong suốt những năm ông đến ngụ tại nhà chúng tôi chưa bao giờ ông đến màkhông mang đến cho chúng tôi một thứ gì đó.Thỉnh thoảng, tôi còn nhận được những món quà đó qua đường bưu điện. Từ nhàông đ ến b ưu điện phải đi một đoạn khá xa, và ông lại còn phải tốn rất nhiều tiềnđể gởi những thứ tươi sống như vậy cho chúng tôi, thành thử những món quà củaông còn giá trị gấp đôi.Có lần người hàng xóm của chúng tôi nói: Chị đã cho ông già gớm ghiếc đó trọqua đêm phải không? Còn tôi thì đã từ chối ông ta. Chị có thể mất khách nếu đểcho những người như vậy ở trọ trong nhà mình.Cũng có thể chúng tôi đã để mất khách một hay hai lần gì đó. Nhưng một khi họđã hiểu về ông thì chắc chắn những suy nghĩ đó sẽ không còn.Cả gia đình tôi luôn biết ơn vì đã may mắn được quen biết ông. Chúng tôi đã họcđược một điều rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng gặp được nhữngđiều may mắn. Cái quan trọng là chúng ta phải biết sống lạc quan và sẵn sàng đónnhận mọi điều rủi ro xảy đến chứ không phải chỉ biết than thân trách phận. ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện tâm lý nghệ thuật sống phương châm sống hạt giống tâm hồn sống đẹpTài liệu có liên quan:
-
Bộ câu hỏi kiểm tra kỹ năng giao tiếp của bạn (Có đáp án)
19 trang 268 0 0 -
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI VIỆT NAM VÀ NGƯỜI NHẬT
15 trang 245 0 0 -
Nghệ thuật sống - Cổ học tinh hoa
530 trang 236 0 0 -
Tìm hiểu Thuật Xử Thế Của Người Xưa
15 trang 234 0 0 -
Môi trường làm việc cho nhân viên - đôi điều cần nói!
6 trang 232 0 0 -
Những điều cần phải biết trên hành trang đời người
5 trang 228 0 0 -
Vai trò của giao tiếp phi ngôn ngữ trong nghệ thuật giao tiếp.
5 trang 213 0 0 -
14 nguyên tắc thành công (Phần 10)
7 trang 209 0 0 -
10 Doanh nghiệp ‘khủng' do phái đẹp đặt nền móng
9 trang 147 0 0 -
DÙNG BINH PHÁP TÔN TỬ ĐỂ CHINH PHỤC PHÁI YẾU
7 trang 134 0 0