Danh mục tài liệu

Phù Thủy Xứ OZ - Phần 6

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 134.31 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cả khi được che chắn bởi những cặp kính xanh, thoạt đầu Dorothy và các bạn vẫn lóa mắt bởi sự rực rỡ cảu Thành phố kỳ diệu. Các dãy phố hàng nối hàng, với những ngồi nhà xinh đẹp thảy đều xây bằng đá cẩm thạch xanh và nạm ngọc lấp lánh khắp nơi. Họ đi trên vỉa hè cũng làm từ loại đá cẩm thạch đó, với nơi tiếp giáp những tấm đá là những hàng ngọc xanh, nằm sít vào nhau, nhấp nháy trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Những tấm cửa sổ được...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phù Thủy Xứ OZ - Phần 6 Phù Thủy Xứ OZ Chương 11 Cả khi được che chắn bởi những cặp kính xanh, thoạt đầu Dorothy vàcác bạn vẫn lóa mắt bởi sự rực rỡ cảu Thành phố kỳ diệu. Các dãy phố hàngnối hàng, với những ngồi nhà xinh đẹp thảy đều xây bằng đá cẩm thạch xanhvà nạm ngọc lấp lánh khắp nơi. Họ đi trên vỉa hè cũng làm từ loại đá cẩmthạch đó, với nơi tiếp giáp những tấm đá là những hàng ngọc xanh, nằm sítvào nhau, nhấp nháy trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Những tấm cửa sổđược làm bằng kính xanh, cả bầu trời bên trên Thành phố cũng xanh, cònnhững tia nắng mặt trời thì nhuộm màu xanh lục. Có nhiều người, đàn ông, đàn bà, trẻ em, đang đi đi lại lại. Tất cả họvận y phục xanh, làn da cũng xanh xao. Họ nhìn Dorothy cung cái đám kỳ lạvới con mắt kinh ngạc, còn trẻ con thì chạy biến nấp sau lưng mẹ khi thấySư tử. Không ai mở lời với họ. Trên phố có nhiều cửa hiệu, và Dorothytrông thấy mọi thứ đó đều xanh. Kẹo xanh, bỏng ngô xanh được bày bán,cùng với giày xanh, mũ xanh và áo quần xanh các loại. Tại một chỗ cóngười đàn ông đang bán nước chanh màu xanh, và khi bọn trẻ con muanước, Dorothy có thể thấy chúng trả tiền bằng những đồng xu xanh. Dường như chẳng có ngựa hay bất cứ loài vật nào nơi đây, và người tachở đồ loanh quanh trên những chiếc xe nhỏ màu xanh họ đẩy trước mặt. Tấtcả mọi người đều có vẻ hạnh phúc, hài lòng và thịnh vượng. Viên Gác Cổng dẫn họ qua các phố tới một dinh thự lớn, ở chính giữaThành phố, đó là cung điện của Oz, Phủ thủy vĩ đại. Có một anh lính trướccửa, trong bộ đồng phục xanh, với chòm râu xanh dài. “Đây là những người lạ”, viên Gác Cổng bảo anh ta, “và họ xin gặpNgài Oz vĩ đại”. “Hãy vào đi”, anh lính đáp, “tôi sẽ bẩm với ngài”. Thế là họ bước qua cánh cửa cung điện, vào một căn phòng lớn cóthảm xanh và đò đạc đẹp đẽ màu xanh khảm ngọc. Người lính bảo tất cảchùi chân lên tấm thảm xanh trước khi vào phòng, và khi họ an tọa, anh talịch sự nói “Xin cứ tự nhiên trong lúc tôi tới bên cửa Phòng Ngai để chongài Oz biết các vị đang ở đây”. Họ phải đợi hồi lâu trước khi anh lính quay lại. Cuối cùng anh ta trở lại. Dorothy hỏi, “Anh có gặp được ngài Ozkhông?” “Ồ, không”, anh lính đáp, “Tôi chưa bao giờ thấy ngài. Nhưng tôibẩm với ngài qua bức màn, và chuyển lời nhắn của cô. Ngài bảo sẽ tiếp cô,nếu cô muốn, nhưng mỗi người trong các vị phải vào gặp ngài một mình, vàmỗi ngày ngài chỉ gặp một người thôi. Vì vậy, các vị sẽ phải ở lại trong Lâuđài vài bữa, tôi sẽ chỉ cho các vị phòng để nghỉ ngơi sau cuộc hành trình”. “Xin cảm ơn”, Dorothy đáp, “ngài Oz đây tử tế quá”. Anh lính liền thổi vào cái còi xanh, và ngay lập tức một cô gái trẻtrung trong bộ áo lụa xanh duyên dáng bước vào phòng. Cô có mái tóc xanhtuyệt đẹp với đôi mắt xanh. Cô cúi sát đầu trước Dorothy, miệng nói, “Xinvui lòng theo tôi, tôi sẽ đưa cô đến phòng”. Thế là Dorothy tạm biệt tất cả các bạn trừ Toto, và ôm chú chó trongtay, cô theo cô gái xanh đi quanh bảy hành lang, leo lên ba tầng gác thì tớicăn phòng ở mặt tiền cảu Lâu đài. Đó là căn phòng ngọt ngào nhất trên thếgian này, với một cái giường êm ái dễ chịu phủ bằng lụa xanh và khăn trảigiường bằng nhung xanh. Một vòi phung nước bé tí đứng ở giữa phòng, từđó bụi nước xanh thơm ngát phun vào trong không khí, rồi lại rơi xuống cáichậu bằng đá cẩm thạch xnah trạm trổ đẹp đẽ. Những bông hoa xanh xinhđẹp đứng bên cửa sổ, cùng một cái giá với hàng sách màu xanh. KhiDorothy có thời gian mở những cuốn sách đó ra, cô thấy chúng đầy nhữngtranh ảnh màu xanh lạ lùng khiến cô bật cười vì chúng thật hài hước. Trong tủ quần áo có nhiều trang phục xanh, bằng lụa, sa tanh vànhung, tất cả đều vừa khít người Dorothy. “Cô cứ tự nhiên như ở nhà”, cô gái nói, “và nếu cần gì xin cô bấmchuông. Oz sẽ gặp cô ngày mai”. Cô gái để Dorothy một mình rồi trở ra với những người kia. Cô dẫn họ tới căn phòng, mỗi người thấy mình lạc vào một góc nàođó rất dễ chịu của Lâu đài. Tất nhiên sự chu đáo đó thực lãng phí với anh Bùnhìn, vì khi còn một mình trong phòng, anh ta cứ đứng lì ra một cách ngốcnghếch tại một chỗ ngay gần cửa ra vào, để chờ tới sáng. Nằm xuống cũngchẳng làm anh thư giãn, và vì không nhắm mắt được, nên cả đêm anh chằmchằm nhìn một con nhện đỏ đang giăng mạng trong góc phòng, như thể đâykhông hề là một trong những căn phòng đẹp nhất trên thế giới. Chàng Thợrừng Thiếc thì vào giường theo thói quen còn lưu giữ được từ hồi còn bằngxương bằng thịt, nhưng vì không ngủ được nên chàng để cả đem trôi quabằng cách nâng lên hạ xuống các khớp cho chúng được trơn tru. Sư tử ta thìmuốn một cái giường bằng lá khô trong rừng hơn, và không thích bị nhốtvào trong một căn phòng, nhưng chú thừa khôn ngoan để khỏi phiền lòngchuyện đó. Chú liền nhảy lên giường, cuộn mình như con mèo và trong phútchốc đã rừ rừ ngon giấc. Sáng hôm sau, sau bữa điểm tâm, cô gái xanh tới đón Dorothy, vàgiúp cô bé mặc một trong những chiếc áo dài xinh xắn nhất làm bằng sa tanhxanh thêu. Dorothy khoát chiếc yếm lụa xanh, buộc nơ xanh quanh cổ Toto,và họ bắt đầu đi tới Phòng Ngai của phù thủy Oz vĩ đại. Đầu tiên họ tới một cái sảnh rộng nơi có các quý bà và quý ông củatriều đình đang đứng, hết thảy đều ăn vận giàu sang. Những người nàykhông làm gì khác ngoài việc nói chuyện với nhau, nhưng sáng nào họ cũngđến đợi bên ngoài Phòng Ngai, dù chẳng bao giờ được gặp Oz. Khi Dorothybước vào, họ nhìn cô tò mò, và một trong số đó thì thầm, “Có thực là cô sắpthấy mặt Oz khủng khiếp?” “Tất nhiên rồi”, cô bé đáp, “nếu ngài tiếp tôi”. “Ồ, ngài sẽ tiếp”, anh lính đã mang lời nhắn của cô tới vị Phù thủynói, “dù ngài không thích có người xin gặp. Quả thật lúc đầu ngài rất giận dữvà bảo tôi trả cô về nơi cô đã tới. Nhưng rồi ngài hỏi trông cô thế nào, và khitôi ...