
Quá băn khoăn khi đọc bài này
Số trang: 11
Loại file: pdf
Dung lượng: 343.20 KB
Lượt xem: 16
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Hôm trước đọc trên Soi bài này, tôi thấy thật hay, tiếc là ở tỉnh xa không tham gia được. Trong tưởng tượng của tôi: người tham gia sẽ được chuẩn bị trang phục không hoàn toàn theo kiểu đo ni đóng giày cho từng người, nhưng cũng có một sự đặc biệt nào đó, thí dụ tôi muốn vào nhóm Sói, bạn muốn vào nhóm Bà Ngoại, chị muốn vào nhóm Khăn Đỏ…, trang phục của mỗi nhóm sẽ khác nhau. Tôi tưởng tượng, tương tác giữa người diễn và người xem – mà theo ban tổ chức nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quá băn khoăn khi đọc bài này Quá băn khoăn khi đọc bài này Hôm trước đọc trên Soi bài này, tôi thấy thật hay, tiếc là ở tỉnh xa không tham gia được. Trong tưởng tượng của tôi: người tham gia sẽ được chuẩn bị trang phục không hoàn toàn theo kiểu đo ni đóng giày cho từng người, nhưng cũng có một sự đặc biệt nào đó, thí dụ tôi muốn vào nhóm Sói, bạn muốn vào nhóm Bà Ngoại, chị muốn vào nhóm Khăn Đỏ…, trang phục của mỗi nhóm sẽ khác nhau. Tôi tưởng tượng, tương tác giữa người diễn và người xem – mà theo ban tổ chức nói là được “chuẩn bị trang phục và kịch bản” cho – sẽ ở một mức độ nào đó cho phép người xem bước lên sân khấu, dù chỉ một chút thôi. Đó sẽ là trải nghiệm rất tuyệt trong đời họ. Nhưng tôi cũng thắc mắc hôm đọc lời quảng cáo, 130 người xem mà cùng được đóng kịch thì đóng thế nào?… Hôm nay đọc bài sau trên VNExpress, tôi thấy vô cùng băn khoăn. * Mỹ Uyên hào hứng với sân khấu thể nghiệm Tối 7-8/7, tại Nhà hát Lệ Thanh, quận 5, TP HCM, hàng trăm khán giả thuộc nhiều độ tuổi góp mặt trong vở diễn Erasable (Tạm dịch: Tình trạng xóa). Mỹ Uyên là một trong những vị khách mời chen chân trong dòng người đến rạp vào buổi diễn thứ hai. Chị cho biết, tối 7/7 do bận lịch diễn ở sân khấu nhỏ 5B nên không dự được, nhưng vẫn quyết định dành ngày cuối tuần để đến xem các bạn trẻ sáng tạo như thế nào với loại hình sân khấu thể nghiệm. Trước khi vở diễn bắt đầu, mỗi khán giả đều được ban tổ chức phát cho một chiếc áo choàng đỏ rực, có mũ trùm đầu để khoác. Mỗi người cũng được nhận kịch bản với những lời dặn dò cẩn thận về cách tương tác với các nghệ sĩ trên sân khấu. Không chỉ vậy, mỗi người còn được phát một món đồ chơi như lục lạc, trống gỗ, đàn guitar bằng nhựa, kèn… Chúng là đạo cụ để mọi người phụ họa vào dàn âm thanh của vở diễn. Mặc trang phục vào rồi nhận đạo cụ là những món đồ chơi trẻ em. (Ảnh toàn bài: VNExpress) 18h, phần một của Erasable mở màn. Hơn 100 khán giả ngồi chen nhau vòng quanh sàn diễn và mọi người đều chìm trong màu đỏ. Ánh sáng mờ ảo cùng những tấm phim âm bản được treo lủng lẳng khắp phòng càng tô đậm không khí ảo ảo, thực thực. Tất cả khán giả có trang phục đồng nhất là áo trùm đỏ có mũ. Vở diễn Erasable kéo dài gần một giờ, gồm 5 phần. Phần đầu, các nghệ sĩ múa đương đại. Tiếp theo đó, 3 nghệ sĩ trình diễn trên sân khấu đồng loạt dùng guitar điện, đàn đáy, ống tre… để tạo nên một hỗn hợp âm thanh. Lúc này, khán giả được yêu cầu dùng các đạo cụ được phát trước đó để phụ họa. Tiếng trống, tiếng kèn, lục lạc, búa nhựa đồ chơi trẻ em… được dịp vang lên inh ỏi. Người diễn tạo âm thanh bằng các nhạc cụ, đạo cụ khác nhau. Sau hơn 10 phút, những đợt âm thanh dồn dập lắng xuống nhường chỗ cho các phần trình diễn của nhóm nghệ sĩ đến từ vũ đoàn Arasbeque. Họ sử dụng động tác múa đương đại kết hợp với dụng cụ sinh hoạt đời thường như điện thoại di động, chiếc gối, máy hút bụi, chiếc kéo… Nhiều sắc thái cảm xúc như tâm trạng dằn vặt, đau khổ, cô đơn, vô cảm… được diễn viên thể hiện trên nền nhạc. Màn cuối cùng, các khán giả lên sân khấu với diễn viên để dùng bút màu vẽ lên hai tấm toan lớn. Mọi người viết vẽ tùy thích những gì họ nghĩ ra được. Biên đạo múa Tấn Lộc (trái) và họa sĩ Nguyễn Thúy Hằng. Phía sau họ có lẽ là hai tấm toan lớn “tương tác”? Khi cuồng nhiệt lắc chiếc lục lạc trên tay, lúc trầm ngâm xem các bạn trẻ diễn, cuối chương trình nghệ sĩ Mỹ Uyên chia sẻ, rất thích không khí sôi động cùng ý tưởng về một sân khấu mở, nơi mà khán giả và diễn viên được hòa quyện, tương tác. Tuy vậy, chị mong muốn Erasable chuyển tải một nội dung, thông điệp sâu sắc hơn là sự phô diễn về kỹ thuật múa, hay hiệu ứng âm thanh, thị giác. Chị còn ngồi nán lại để cùng các khán giả giao lưu với êkíp thực hiện. Nhiều bạn trẻ bày tỏ, họ thật sự không hiểu vở này đề cập đến điều gì, nhưng rất vui vì cảm thấy được “xả stress” sau những mệt mỏi của công việc. Mỹ Uyên (giữa) cùng bạn bè đi xem Erasable. Mỹ Uyên hiện là phó giám đốc của Nhà hát nhỏ 5B Võ Văn Tần, TP HCM. Erasable là một vở sân khấu kết hợp loại hình múa đương đại, âm nhạc, nghệ thuật thị giác. Nhóm nghệ sĩ thực hiện chương trình gồm có: biên đạo Ngô Thanh Phương, Tấn Lộc (giám đốc sân khấu), Nguyễn Thúy Hằng (phụ trách visual art và trang phục), Đào Duy Tùng (phụ trách âm thanh và hiệu ứng). Sau hai đêm diễn ở TP HCM, ban tổ chức dự định mang vở lưu diễn nhiều vùng nông thôn, các đại học, xí nghiệp khu vực phía Nam cũng như ra nước ngoài trình diễn ở các festival nghệ thuật đương đại. Chương trình được Quỹ phát triển văn hóa Đan mạch CDEF hỗ trợ 7.000 USD để thực hiện. Sau khi vở kết thúc, mọi người còn ngồi thành vòng tròn để trao đổi về vở diễn. * Băn khoăn của tôi càng lớn khi xem clip này ở cuối bài. Thật khó mà nói là nghệ thuật, khi mà vũ đạo của các bạn diễn viên không có (tôi tin rằng những đoạn trong clip đây đã là những đoạn tốt nhất). Âm thanh là một mớ hỗn độn, thậm chí cũng không thể gọi là “noise music”. Khán giả chỉ được chiếu lướt qua vài lần, nhưng lần nào c ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quá băn khoăn khi đọc bài này Quá băn khoăn khi đọc bài này Hôm trước đọc trên Soi bài này, tôi thấy thật hay, tiếc là ở tỉnh xa không tham gia được. Trong tưởng tượng của tôi: người tham gia sẽ được chuẩn bị trang phục không hoàn toàn theo kiểu đo ni đóng giày cho từng người, nhưng cũng có một sự đặc biệt nào đó, thí dụ tôi muốn vào nhóm Sói, bạn muốn vào nhóm Bà Ngoại, chị muốn vào nhóm Khăn Đỏ…, trang phục của mỗi nhóm sẽ khác nhau. Tôi tưởng tượng, tương tác giữa người diễn và người xem – mà theo ban tổ chức nói là được “chuẩn bị trang phục và kịch bản” cho – sẽ ở một mức độ nào đó cho phép người xem bước lên sân khấu, dù chỉ một chút thôi. Đó sẽ là trải nghiệm rất tuyệt trong đời họ. Nhưng tôi cũng thắc mắc hôm đọc lời quảng cáo, 130 người xem mà cùng được đóng kịch thì đóng thế nào?… Hôm nay đọc bài sau trên VNExpress, tôi thấy vô cùng băn khoăn. * Mỹ Uyên hào hứng với sân khấu thể nghiệm Tối 7-8/7, tại Nhà hát Lệ Thanh, quận 5, TP HCM, hàng trăm khán giả thuộc nhiều độ tuổi góp mặt trong vở diễn Erasable (Tạm dịch: Tình trạng xóa). Mỹ Uyên là một trong những vị khách mời chen chân trong dòng người đến rạp vào buổi diễn thứ hai. Chị cho biết, tối 7/7 do bận lịch diễn ở sân khấu nhỏ 5B nên không dự được, nhưng vẫn quyết định dành ngày cuối tuần để đến xem các bạn trẻ sáng tạo như thế nào với loại hình sân khấu thể nghiệm. Trước khi vở diễn bắt đầu, mỗi khán giả đều được ban tổ chức phát cho một chiếc áo choàng đỏ rực, có mũ trùm đầu để khoác. Mỗi người cũng được nhận kịch bản với những lời dặn dò cẩn thận về cách tương tác với các nghệ sĩ trên sân khấu. Không chỉ vậy, mỗi người còn được phát một món đồ chơi như lục lạc, trống gỗ, đàn guitar bằng nhựa, kèn… Chúng là đạo cụ để mọi người phụ họa vào dàn âm thanh của vở diễn. Mặc trang phục vào rồi nhận đạo cụ là những món đồ chơi trẻ em. (Ảnh toàn bài: VNExpress) 18h, phần một của Erasable mở màn. Hơn 100 khán giả ngồi chen nhau vòng quanh sàn diễn và mọi người đều chìm trong màu đỏ. Ánh sáng mờ ảo cùng những tấm phim âm bản được treo lủng lẳng khắp phòng càng tô đậm không khí ảo ảo, thực thực. Tất cả khán giả có trang phục đồng nhất là áo trùm đỏ có mũ. Vở diễn Erasable kéo dài gần một giờ, gồm 5 phần. Phần đầu, các nghệ sĩ múa đương đại. Tiếp theo đó, 3 nghệ sĩ trình diễn trên sân khấu đồng loạt dùng guitar điện, đàn đáy, ống tre… để tạo nên một hỗn hợp âm thanh. Lúc này, khán giả được yêu cầu dùng các đạo cụ được phát trước đó để phụ họa. Tiếng trống, tiếng kèn, lục lạc, búa nhựa đồ chơi trẻ em… được dịp vang lên inh ỏi. Người diễn tạo âm thanh bằng các nhạc cụ, đạo cụ khác nhau. Sau hơn 10 phút, những đợt âm thanh dồn dập lắng xuống nhường chỗ cho các phần trình diễn của nhóm nghệ sĩ đến từ vũ đoàn Arasbeque. Họ sử dụng động tác múa đương đại kết hợp với dụng cụ sinh hoạt đời thường như điện thoại di động, chiếc gối, máy hút bụi, chiếc kéo… Nhiều sắc thái cảm xúc như tâm trạng dằn vặt, đau khổ, cô đơn, vô cảm… được diễn viên thể hiện trên nền nhạc. Màn cuối cùng, các khán giả lên sân khấu với diễn viên để dùng bút màu vẽ lên hai tấm toan lớn. Mọi người viết vẽ tùy thích những gì họ nghĩ ra được. Biên đạo múa Tấn Lộc (trái) và họa sĩ Nguyễn Thúy Hằng. Phía sau họ có lẽ là hai tấm toan lớn “tương tác”? Khi cuồng nhiệt lắc chiếc lục lạc trên tay, lúc trầm ngâm xem các bạn trẻ diễn, cuối chương trình nghệ sĩ Mỹ Uyên chia sẻ, rất thích không khí sôi động cùng ý tưởng về một sân khấu mở, nơi mà khán giả và diễn viên được hòa quyện, tương tác. Tuy vậy, chị mong muốn Erasable chuyển tải một nội dung, thông điệp sâu sắc hơn là sự phô diễn về kỹ thuật múa, hay hiệu ứng âm thanh, thị giác. Chị còn ngồi nán lại để cùng các khán giả giao lưu với êkíp thực hiện. Nhiều bạn trẻ bày tỏ, họ thật sự không hiểu vở này đề cập đến điều gì, nhưng rất vui vì cảm thấy được “xả stress” sau những mệt mỏi của công việc. Mỹ Uyên (giữa) cùng bạn bè đi xem Erasable. Mỹ Uyên hiện là phó giám đốc của Nhà hát nhỏ 5B Võ Văn Tần, TP HCM. Erasable là một vở sân khấu kết hợp loại hình múa đương đại, âm nhạc, nghệ thuật thị giác. Nhóm nghệ sĩ thực hiện chương trình gồm có: biên đạo Ngô Thanh Phương, Tấn Lộc (giám đốc sân khấu), Nguyễn Thúy Hằng (phụ trách visual art và trang phục), Đào Duy Tùng (phụ trách âm thanh và hiệu ứng). Sau hai đêm diễn ở TP HCM, ban tổ chức dự định mang vở lưu diễn nhiều vùng nông thôn, các đại học, xí nghiệp khu vực phía Nam cũng như ra nước ngoài trình diễn ở các festival nghệ thuật đương đại. Chương trình được Quỹ phát triển văn hóa Đan mạch CDEF hỗ trợ 7.000 USD để thực hiện. Sau khi vở kết thúc, mọi người còn ngồi thành vòng tròn để trao đổi về vở diễn. * Băn khoăn của tôi càng lớn khi xem clip này ở cuối bài. Thật khó mà nói là nghệ thuật, khi mà vũ đạo của các bạn diễn viên không có (tôi tin rằng những đoạn trong clip đây đã là những đoạn tốt nhất). Âm thanh là một mớ hỗn độn, thậm chí cũng không thể gọi là “noise music”. Khán giả chỉ được chiếu lướt qua vài lần, nhưng lần nào c ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
trường phái nghệ thuật mỹ thuật đương đại tư tưởng nghệ thuật trào lưu nghệ thuật triển lãm nghệ thuật nghệ sĩTài liệu có liên quan:
-
Tranh biếm họa trào phúng của họa sỹ Pawel Kuczynski
10 trang 348 0 0 -
50 năm ngày Marilyn Monroe qua đời: Đẹp đến đau lòng
11 trang 172 0 0 -
7 trang 88 0 0
-
10 trang 63 0 0
-
CHÂN DUNG HỌA SỸ NGUYỄN GIA TRÍ
3 trang 53 1 0 -
Chạm khắc gỗ - Nghệ thuật thổi hồn vào cội rễ
21 trang 48 0 0 -
Tìm hiểu về điêu khắc Gỗ dân gian
12 trang 47 0 0 -
Ảnh của GMB Akash: Ở nơi không có mượt mà
15 trang 45 0 0 -
20 trang 45 0 0
-
4 trang 43 0 0
-
Đẹp ngỡ ngàng vườn tượng Phật trên đất nước Lào
8 trang 43 0 0 -
CON CHUỘT TRÊN GỐM CỔ MỸ THUẬT
6 trang 42 0 0 -
CHÙA THẦY ĐỘC ĐÁO NÉT KIẾN TRÚC XỨ ĐOÀI XƯA
6 trang 40 0 0 -
TEM TẾT VIỆT NAM ĐÓN CÁC NĂM SỬU
5 trang 38 0 0 -
CỐ HOẠ SĨ NGUYỄN THUỶ TUÂN - CUỘC ĐỜI VÀ NGHỆ THUẬT
5 trang 38 1 0 -
11 trang 37 0 0
-
Các bức điêu khắc độc đáo bằng diêm
8 trang 37 0 0 -
12 trang 37 0 0
-
10 trang 37 0 0
-
Thuật Điêu Khắc Tượng Phật Nhật Bản
4 trang 36 0 0