Danh mục tài liệu

Sách Tìm mẹ

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 146.34 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày xưa, ở một làng nhỏ, có một người mẹ. Người mẹ nuôi hai đứa con. Đứa nhớn là thằng Nhà lên năm. Đứa nhỏ là con Gạo lên ba. Khi đẻ đứa con nhớn, người bố nói: - Mình làm ăn suốt ngày suốt tháng mà cái nhà cũng không có mà ở. Thôi, đặt tên cho nó là Nhà để sau này nó có cái nhà trú mưa trú nắng. Người mẹ nói: - Thế thì đặt tên cho nó là thằng Nhà. Vừa nói vừa ứa nước mắt. Khi đẻ đứa con gái, người bố nói: -...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sách Tìm mẹ Tìm mẹ Truyện dân gianNgày xưa, ở một làng nhỏ, có một người mẹ. Người mẹ nuôi hai đứa con. Đứa nhớn làthằng Nhà lên năm. Đứa nhỏ là con Gạo lên ba.Khi đẻ đứa con nhớn, người bố nói:- Mình làm ăn suốt ngày suốt tháng mà cái nhà cũng không có mà ở. Thôi, đặt tên cho nólà Nhà để sau này nó có cái nhà trú mưa trú nắng. Người mẹ nói:- Thế thì đặt tên cho nó là thằng Nhà.Vừa nói vừa ứa nước mắt.Khi đẻ đứa con gái, người bố nói:- Mình làm ăn suốt ngày suốt tháng, mà gạo chẳng có mà ăn. Thôi, đặt tên cho nó là Gạođể sau này nó còn có hột gạo ăn.Người mẹ nói:- Thế thì đặt tên cho nó là con Gạo.Vừa nói vừa ứa nước mắt.oOoHai vợ chồng ra sức làm ăn quanh năm suốt tháng. Làm ngày không đủ phải làm cả đêm.Người bố ngày thì đi làm ruộng, đêm thì đi săn. Nhưng lúa gặt được bao nhiêu phải nộpcho Chúa làng bấy nhiêu. Hươu nai bắn được con nào phải nộp cho Chúa làng con ấy.Người mẹ thì đi mò cua bắt ốc. Cua ốc kiếm được cũng phải nộp cho Chúa làng.Mỗi khi Chúa làng nói thì mọi người trong làng phải cúi đầu không được nói. Chúa làngđòi gì là mọi người phải răm rắp tuân theo.Người bố nói:- Thế này thì thằng Nhà chẳng bao giờ có nhà, con Gạo chẳng bao giờ có gạo.Người mẹ nhìn hai đứa con, ứa nước mắt. Người bố nói:- Mình không có, còn chịu được. Nhưng chúng nó không có nhà, không có gạo thì chịusao nổi. Phải cố cho con nó có gạo mà ăn, có nhà mà trú mưa trú nắng.Hai vợ chồng càng ra sức làm ăn quanh năm suốt tháng, ngày làm không đủ phải làm cảđêm. Chúa làng bắt nộp hết lúa, nộp hết hươu nai, nộp hết cua ốc.Một hôm thằng Nhà khóc tím người vì rét, con Gạo khóc lịm đi vì đói. Người bố đến lạyChúa làng:- Xin Chúa làng rủ lòng thương cho con mang về một nắm lúa.Chúa làng trợn mắt, chỉ tay lên cây, lại chỉ tay xuống đất, nói:- Từ ngọn lá trên cây đến hòn sỏi dưới đất, cái gì cũng là của tao. Tao cho gì được nấy, aixui mày đến trước mặt tao nói càn nói bậy?Chúa làng quát:- Cút đi!Và Chúa làng cưỡi ngựa trắng đi chơi, tiếng nhạc rung lên như tiếng vàng tiếng ngọc.Chúa làng chợt nghĩ:- Nó đã dám hỏi thì rồi nó cũng dám ăn cắp.Chúa làng quay ngựa lại, dọc đường gặp người bố đang lủi thủi về. Chúa làng đâm ngườibố, hất xác xuống khe sâu. Chúa làng cho là không ai biết việc này. Nhưng dưới khe sâu,người bố kêu thê thảm:Chúa làng giết tôi rồi! Và lá rừng rì rào: Chúa làng giết người! Núi thì thầm: Chúa lànggiết người! Khe sâu róc rách: Chúa làng giết người!Chúa làng nghĩ:- Thế nào vợ con nó cũng biết.Chúa làng phi ngựa đi tìm giết ba mẹ con.oOoTrên núi, dưới một cây cổ thụ, người mẹ ôm hai con. Thằng Nhà khóc tím người vì rét.Con Gạo khóc lịm đi vì đói. Người mẹ bỗng thấy ruột mình như có ai đâm. Người mẹnói:- Các con đừng khóc nữa. Ruột mẹ đau quá. Các con nín đi, bố cũng sắp về.Thằng Nhà, con Gạo thiu thiu ngủ. Thỉnh thoảng chúng nó giật mình cựa quậy vì rận cắn.Con rận trong manh áo rách của người mẹ cắn như đốt vào da. Để khỏi động đến giấcngủ của hai đứa con, người mẹ khẽ bảo rận:- Rận ơi? Đốt tao chứ đừng đốt con tao.Đàn rận nói:- Chúa làng sai chúng tao đến hút máu vợ chồng con cái mày. Nay hết máu rồi, chúng taocũng đi đây.Nói xong, đàn rận kéo nhau đi. Còn một con rận con quay lại thấy mặt người mẹ võ vàng,nó dùng dằng không nỡ đi. Sau nó nói:- Tình cảnh chị thật đáng thương. Tôi đi mà không nỡ. Tôi báo cho chị cái tin này. Chúalàng đã giết chồng chị rồi. Chúa làng đang phi ngựa đi tìm giết nốt ba mẹ con chị đấy.Trốn đi. Nhạc ngựa Chúa làng đã gần rồi.oOoNhững ngôi sao trên trời rỏ nước mắt xung quanh ba mẹ con. Dưới chân núi, nhạc ngựacủa Chúa làng vang vang, vó ngựa nện trên đá lộp cộp.Người mẹ đánh thức thằng Nhà và con Gạo. Người mẹ cõng Nhà trên lưng, ẵm Gạo trongtay, nhằm núi cao mà trèo. Thằng Nhà hỏi:- Mẹ ơi, đêm khuya mẹ cõng con đi đâu, con rét lắm. Bố đâu?Con Gạo hỏi:- Mẹ ơi, đêm khuya mẹ ôm con đi đâu, con đói lắm. Bố đâu?Người mẹ nói:- Lên núi thật cao kẻo Chúa làng đến bắt. Các con đừng nói to, Chúa làng nghe rõ.Người mẹ lại lo: lên núi cao, Chúa làng không bắt được nhưng lấy gì nuôi thằng Nhà, conGạo?Con rận con còn ở lại trong manh áo rách người mẹ, nói:- Chạy vài bước nữa thì đến hang ông lão Đá. Ông lão Đá có một giỏ gạo đầy. Xin ônglão Đá một nửa.Người mẹ qua hang ông lão Đá. Người mẹ không dám hỏi. Ông lão Đá nói:- Cầm lấy nửa giỏ gạo mà nuôi con.Nói xong, ông lão Đá đưa cả giỏ gạo cho người mẹ.Người mẹ chưa kịp đỡ thì nhạc ngựa Chúa làng lại vang lên rất gấp. Ông lão Đá chạytheo người mẹ, đưa giỏ gạo và giục đi mau.Người mẹ cõng thằng Nhà trên lưng, ẵm con Gạo trong tay, cái giỏ gạo bên mình, trèohết núi này đến núi khác. Tay chân người mẹ đã nát toạc vì gai và đá nhọn. Giời đã sáng.Người mẹ đứng trên cao nhìn xuống ruộng, bờ ruộng chỉ bé như cái ngón tay. Tiếng nhạcngựa không nghe thấy nữa. Người mẹ nói với thằng Nhà:- Đây cao lắm rồi. Chúa làng không lên được.Thằng Nhà nói:- Người nhà Chúa làng có đứa lên được.- Sao con biết?- Hôm nọ con theo ông lão Đá lên đây, kiếm gỗ đẽo bắp cày. Người nhà Chúa làng đếncướp bắp cày.Người mẹ nghe nói, hốt hoảng:- Ta phải lên cao nữa.Thằng Nhà nói:- Mẹ để con xuống, con nhớn rồi.Thằng Nhà chạy lên trước. Người mẹ lại trèo, cõng con Gạo trên lưng, cái giỏ bên mình.Lên một đỉnh núi cao, nhìn xuống ruộng, bờ ruộng bé như sợi chỉ. Người mẹ nói vớithằng Nhà:- Con có biết núi này không?Thằng Nhà nói:- Con biết.- Sao con biết.- Hôm nọ con theo ông lão Đá lên đây bứt mây.- Người nhà Chúa làng có lên được đây không?- Người nhà Chúa làng lên được, cướp mây của ông lão Đá.Người mẹ nghe nói, hốt hoảng:- Ta phải lên cao nữa.Con Gạo nói:- Mẹ để con xuống, con nhớn rồi.Thằng Nhà dắt con Gạo chạy lên trước. Người mẹ lại trèo, cái giỏ bên mình. Lên mộtđỉnh núi cao lắm, nhìn xuống, không thấy gì, chỉ toàn là mây trắng. Gió thổi mạnh đếnnỗi thằng Nhà và con ...