Danh mục tài liệu

Tái Sanh Duyên - Hồi Thứ Mười Hai

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 162.29 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Doãn Phu nhơn nói vừa dứt lời, Trưởng Hoa Tiểu thơ cũng ứng tiếng thưa: - Hôm nay thân mẫu đã quyết chí vì triều đình cho trọn tiết, thì con cũng nguyện theo thân mẫu về kinh cùng chết cho tròn câu hiếu đạo. Nghe con nói, Doãn Phu nhơn lấy làm cảm kích, nhưng bà lại nghiêm sắc mặt nói: - Sách có câu “nữ sanh ngoại tộc”, con là thân gái tội gì phải làm như vậy? Tiểu thơ thưa: - Thân mẫu dạy như vậy cũng phải, song con đây tuy là phận gái mà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tái Sanh Duyên - Hồi Thứ Mười Hai Tái Sanh Duyên Hồi Thứ Mười HaiVâng lời mẹ, thầy trò lánh nguy,Giữ lòng trung, mẹ con thọ tội. Doãn Phu nhơn nói vừa dứt lời, Trưởng Hoa Tiểu thơ cũng ứng tiếngthưa: - Hôm nay thân mẫu đã quyết chí vì triều đình cho trọn tiết, thì concũng nguyện theo thân mẫu về kinh cùng chết cho tròn câu hiếu đạo. Nghe con nói, Doãn Phu nhơn lấy làm cảm kích, nhưng bà lại nghiêmsắc mặt nói: - Sách có câu “nữ sanh ngoại tộc”, con là thân gái tội gì phải làm nhưvậy? Tiểu thơ thưa: - Thân mẫu dạy như vậy cũng phải, song con đây tuy là phận gái màchưa ra lấy chồng, chưa có thể gọi là ngoại nhơn được, vậy con nguyện theocùng thân mẫu cho tròn chữ hiếu, xin thân mẫu chớ nên cản trở, duy chỉ cóem con cần trốn tránh để ngày sau cho còn người hương khói mà thôi. Nghe mấy lời chị nói, Hoàng Phủ Thiếu Hoa khóc nức nở nói: - Chị là thân gái còn biết theo thân mẫu để tròn chữ hiếu, huống chiem đây đấng mày râu chẳng lẽ không biết hiếu nghĩa là gì sao? Thế thì emnhất quyết theo thân mẫu và chị về kinh để cùng chết luôn thể. Doãn Phu nhơn thấy con trai mình phân bì với chị như vậy, liềnnghiêm sắc mặt, gằn giọng nói: - Thiếu Hoa, cha mẹ đây chỉ sanh vỏn vẹn một mình con là trai, nếucon không biết nghĩ sâu xa thì ngày sau dòng họ Hoàng Phủ đành chịu tuyệttự sao? Nếu nay con chết đi, tức là trốn tránh nhiệm vụ trọng đại về sau,người đời sẽ cười chê rằng mẹ đây không biết dạy con. Nay mẹ đã bảo connhư vậy mà con không nghe thì mẹ không muốn sống thêm một giờ phútnào nữa cả. Doãn Phu nhơn nói dứt lời liền đứng phắt dậy toan đập đầu vào cột tựvẫn. Trưởng Hoa Tiểu thơ trông thấy thất kinh, vội nhảy tới ôm mẹ lại, vừakhóc vừa nói: - Xin thân mẫu bớt cơn nóng giận, hai chị em con bao giờ cũng vângtheo lời thân mẫu. Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng vội quỳ xuống khóc lóc và năn nỉ: - Thân mẫu ôi, chẳng phải con dám trái ý thân mẫu đâu, chỉ vì contrốn tránh cầu lấy sự sống trong lúc thân mẫu thọ hình, lòng con không đànhđó thôi. Trưởng Hoa liền buông mẹ ra, bước tới đở em dậy mà nói: - Hiền đệ nói như thế sai rồi, vì việc này là do nơi Lưu Tiệp âm mưuhãm hại cho tận tuyệt cả nhà ta. Nếu em đến đó cùng chết, chỉ uổng thân màthôi chớ chẳng ai khen. Vả lại, nếu em đi trốn thế nào triều đình cũng giammẹ lại, đợi khi nào truy tầm bắt được em sẽ khai đao một lượt, biết đâu trongthời gian ấy có thể địch quân đến đánh phá, triều đ ình phải treo bảng cầuhiền. Chừng ấy em sẽ đổi tên họ ra ứng thí đi dẹp giặc lập công và cứu thânphụ ta về. Thế là em đã tròn chữ trung mà trả được chữ hiếu, có phải làlưỡng toàn không? Ngược lại, nay em đành chịu chết đã không cứu đặng chamẹ lại làm cho dòng họ Hoàng Phủ ta vô nhơn kế tự, miệng đời cười chê, lạilàm cho bọn gian thần thỏa mãn tấm lòng ghen ghét, em hãy suy sâu nghĩ kỹlại. Trưởng Hoa nói dứt lời, Doãn Phu nhơn nhìn thẳng vào mặt ThiếuHoa, nói: - Chị con nói vậy, con nghĩ sao? Hoàng Phủ Thiếu Hoa gạt lệ thưa: - Nay thân mẫu đã dạy vậy, con xin vâng lời. Doãn Phu nhơn gật đầu khen: - Ừ, có như vậy mới là con chí hiếu chứ! Trưởng Hoa lại nói: - Nay em con ra đi trốn tránh, thế nào triều đình cũng họa hình tạctượng treo dán khắp nơi cho thiên hạ tìm bắt, vậy mẫu thân phải tìm nơi nàochí thiết để gởi gắm em con, chứ để hắn bạ đâu trốn đó, tánh mạng khó bảotoàn. Doãn Phu nhơn suy nghĩ hồi lâu rồi nói: - Con nói rất chí lý, mẹ muốn Thiếu Hoa nó sang ẩn bên nhà họMạnh, nhưng mẹ lại sợ Lưu Khuê Bích hay được thì khốn. Ngoài nhà họMạnh ra, mẹ không tìm thấy chỗ nào chí thiết nữa cả. Trưởng Hoa thở dài: - Thế thì biết liệu sao đây? Bỗng dưng Doãn Phu nhơn tươi hẳn nét mặt lên nói: - À, mẹ nhớ ra rồi. Còn một chỗ thân thiết có thể ẩn náu được mà mẹquên lửng đi mất. - Chỗ nào vậy hở mẫu thân? - Nguyên Tổ mẫu nhà ta có một người cháu tên Phạm Hữu tự là NhơnAn quê ở tại Võ Xương. Người này tức anh em cô cậu với thân phụ con, nêncon gọi là biểu thúc đó. Trước đây mười năm mẹ ông ta tạ thế, gia đình quánghèo túng nên có đến nương náu với thân phụ con. Ông ta ở với thân phụcon hơn một năm, tánh tình rất thuần lương lại siêng năng cần mẫn nên thânphụ con lo cưới vợ cho, đồng thời cho ông ngàn lượng bạc để sanh phươngbuôn bán. Về sau, nghe đâu ông ta phát tài giàu lắm, có đem số bạc trả lại,nhưng thân phụ con không thâu mà cho nốt. Bây giờ ông ta sanh được nămngười con, lại là một người biết trọng nhân nghĩa, con hãy tìm đến đó nươngnáu với người, thế nào cũng được an thân. Trưởng Hoa nghe nói, vô cùng mừng rỡ: - Được chỗ này thật là may cho em con lắm. Nhưng thuở bé đến giờem con chưa từng đi xa, nay phải vượt quãng đường muôn dặm như vậy conlấy làm lo ng ...