Danh mục tài liệu

Tình yêu vĩnh cửu

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.44 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

cùng với thời gian cứ thế trôi, và tuổi học trò cũng không ở lại, giờ đã tháng bảy, kì thi đại học bắt đầu. Hà Nội vẫn mang cái nóng oi ả của mùa hè. - Dậy đi Tuấn muộn giờ thi bây giờ. Mẹ tôi vừa gọi vừa lăn tôi dậy trong đống sách vở bừa bộn khắp giường. Tính tôi thế đấy, thích xung quanh mình toàn là sách, đọc sách trong ánh đèn vàng, rồi ngủ luôn lên sách.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu vĩnh cửuTình yêu vĩnh cửucùng với thời gian cứ thế trôi, và tuổi học trò cũng không ở lại, giờ đã tháng bảy, kìthi đại học bắt đầu. Hà Nội vẫn mang cái nóng oi ả của mùa hè.- Dậy đi Tuấn muộn giờ thi bây giờ. Mẹ tôi vừa gọi vừa lăn tôi dậy trong đốngsách vở bừa bộn khắp giường.Tính tôi thế đấy, thích xung quanh mình toàn là sách, đọc sách trong ánh đèn vàng,rồi ngủ luôn lên sách. Sáu giờ sáng rồi, hôm nay tôi thi toán và lý, hai môn sởtrường không kém gì môn năng khiếu. Choàng dậy, gập màn, đánh răng rửa mặt..- Hôm nay thi tốt nhé con. Bố tôi đưa một tờ mười nghìn tiền cot-tong lấy may.Chuẩn bị xong xuôi đồ dùng cần thiết, tôi phóng xe đến cổng trường đại học xâydựng với nắm xôi đỗ vẫn đang nhồm nhoàm trong miệng.- Cô ấy đây rồi. Tôi chưa kịp vẫn tay thì phải rụt lại vì bắt gặp ánh mắt bố cô ấy.Chẳng là bình thường cô ấy toàn bảo đi xe buýt, chứ thực ra toàn tôi hộ tống đấychứ. Tuy có bố đứng cạnh, cô ấy vẫn lén tặng tôi một nụ cười thứ năm.Đúng bảy giờ ba lăm, thầy giám thị bắt đầu phát đề thi, hồi hộp cầm tờ đề thi quyếtđịnh số phận hàng trăm nghìn sĩ tử, vẫn là cấu trúc đề thi quen thuộc từ mấy nămtrước, tôi bắt đầu tăng tốc để dành thời gian cho câu cuối. Cả phòng im bặt, chỉ cònnghe thấy tiếng bút loẹt xoẹt trên mặt giấy, ngoài cửa sổ, những cặp mắt rực lửavẫn săm soi liếc nhìn.. Ba tiếng trôi thật nhanh trong bản năng với từng dạng toán,tôi đứng dậy nộp bài trong trạng thái phờ phạc. Chỉ chờ có thế, không nhanh chânhơn, tôi liền chạy ngay ra sảnh đợi chờ nụ cười sẽ làm tâm trí mình nhẹ nhõm hẳnđi. Phòng cô ấy tan rồi. Cô ấy tiến tới và nói trong gương mặt thiên thần thoángchút ủ rũ:- Tớ không làm được hai con một điểm.- Chán quá, tớ cũng thế mà, thôi bận tâm làm gì, về nghỉ đi chiều còn thi tiếp.Chiều hôm đó và ngày hôm sau, hai môn cuối thật suôn sẻ. Cô ấy học nhanh lắm,dù biết vẽ mới một năm mà bài thi không kém gì tôi. Giờ chỉ đợi đáp án hai môntoán lý, cái cảm giác hồi hộp xen lẫn nơm nớp lo sợ, biết đâu mình tính sai chỗnào, nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau cái kì thi có người thua kẻ thắng màtôi coi như một cuộc chơi biết trước kết quả, hai người lại ngồi trên chiếc ghế đáhôm nào, ngắm cảnh hồ đêm, thưởng thức từng cơn gió lộng vi vu lên bờ má, làmrượi đi hết thảy cái nóng ban chiều, đặc biệt là sự lo âu suốt bao ngày qua. Dướimặt nước, những làn sóng bạc vẫn lăn tăn theo gió, chẳng chịu để dáng liễu rủlặng.- Thích nhé, thế là ấy với tớ đều đỗ.- Chưa có kết quả sao mừng sớm thế. Tớ cũng phải cảm ơn ấy, nhờ ấy mà môn vẽcủa tớ mới được như thế này.- Hì chưa chắc đâu, mấy ông bà chấm thi ghét nét đánh mịn lắm, như mấy thằnglớp thầy Lai đấy, cứ đánh nét caro, điểm thi đợt một cao chót vót, nhưng tớ lạikhông thích kiểu đấy, nó gân guốc quá, nhìn xa thì nhạt, nhìn gần thì thô, nếu đánhkhông lành nghề là bẩn bài ngay.- Không thích là phải thôi, người tớ yêu chỉ thích nét trong vắt thôi mà! Cô ấy cườilườm.Một tay vẫn choàng hờ lên vai cô ấy, một tay gãi đầu phụ thêm cho lời nói triết lýcủa cô ấy. Phải công nhận trường phái đánh mắt cáo thật vô cùng. Những ngườiamateur cứ chê bai kiểu này vừa đanh, lại thô. Họ có biết gì đâu, họ sợ vì nhữngchỗ chi tiết mắt cáo rất khó thể hiện, như thế chưa phải là cống hiến cho nghệthuật, mà cái nét caro của họ cũng chỉ dành cho mấy anh kề cận lúc thi mới nhảyvào bôi bác mong vận may sẽ đến với mình. Như tôi, gắn bó với nét đánh mắt cáoít nhất ba năm, tất cả những chất liệu khi mình tả,từ sự chuyển màu đột ngột đếnvô cùng của cốc nước thủy tinh, đến sự kì lạ của ánh sáng chiếc bát mà tưởngchừng như rất đơn giản, chưa kể đến mặt bóng phản thân mịn màng của chất thạchcao, hay những đường nét xổ dọc đầy cá tính của mặt i-nôc, cuối cùng không thểthiếu lớp vải rủ thật nữ tính như dòng suối chảy nghiêng kết hợp vài nét sóng lantỏa khắp mặt bàn, tất cả như một bức ảnh chụp đen trắng, mới dậy sáng, mới trầmlàm sao. Đó mới chính là sự vô hạn của nghệ thuật hay cũng như tình yêu vậy,trong cái phô trương rực rỡ lại ẩn ý đầy kín đáo, trong cái thật khôn xiết lại thoảngqua cái ảo huyển diệu, trong những lời thầm kín nguyện cầu là tất cả sự vời vợi thếgiới.. Chỉ có sự tinh tế xuất phát từ đáy tâm hồn mình mới có thể thấm hết được cáivô hạn của nó.Thôi chào mười hai năm học trò, chào tiếng trống trường rung vang, chào cái ngâydại, tinh nghịch, hồn nhiên nhé. Thời gian nào không phải trôi, con người ai nàokhông ước nó chảy ngược, chỉ còn biết trở lại với nó trong kỉ niệm mà thôi..Nhìn hồ Tây trong kỉ niệm với thực tại không khác nhau là mấy, chỉ có bầu trời làngắn lại chút, cảm giác có thể vươn tới nó.- Ấy có ước điều gì không? Tôi nói nhỏ.- Điều ước của ấy đã thực hiện được rồi nhé. Hôm nay bầu trời lại sáng thêm tênmột vì sao mới. Giờ tớ sẽ ước chúng ta sẽ như vì sao sáng kia, sẽ luôn là một,không bao giờ cách xa được không.Cô ấy mải miết nhìn vì sao lạ ấy và ước với nụ cười thứ năm, một điều ước đẹp vàý nghĩa quá. Tay cô ấy vùi chặt trong trái tim tôi, và cứ thế hai tâm hồn bay mãi lênbầu trời vút ngàn trăng sao gió lộng..Lạch tạch lạch tạch, ôi tiếng gọi của người lữ khách từ thiên nhiên, đó là một cơnmưa nhẹ, chỉ vài hạt mưa quá đỗi bé nhỏ xuyên qua tán lá cây bằng lăng không đủlàm thay đổi sự tĩnh lặng của tôi và cô ấy.- Mưa kìa ấy.- Ừ. Mưa thế này chắc ông trời đồng ý điều ước của ấy rồi. Tôi đùa.Trước bờ hồ, cành liễu rung rinh như đang gội rửa mái tóc xuân xanh ngắt, cả mặthồ đang hoà từng đợt vô số hạt mưa như muôn vàn ngón tay đệm lên phím đànpiano bằng nước.- Ấy có lạnh không?- Hơi lạnh tí..Cánh tay cô ấy ôm chặt tôi hơn. Trái tim đôi bên như đang lồng vào nhau.- Tại sao ông trời lại mang anh đến cho em nhỉ? Cô ấy nói trong đôi mắt rơm rớmgiọt lệ.Lần đầu tiên trong mối tình đầu, cô ấy đổi cách xưng hô với tôi, tôi tiếp nhận nómà thấy hai người như một, cứ ngỡ ấy tớ đối với tôi là thân mật nhất, nhưng khi đãquen với nó rồi, thực sự anh ...