Lần này nhà không lợp ngói nên không nghe ngói nổ, lửa cháy coi bộ êm đềm. Không giống như cây rơm trước sân cháy bạo phát bạo tàn, nhà của Tam và Nhàn cháy rất lâu, ánh sáng của nó rọi xa đến tận từng nóc nhà của xóm Thơm Rơm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tro tàn rực rỡ Tro tàn rực rỡLần này nhà không lợp ngói nên không nghe ngói nổ, lửa cháy coi bộ êm đềm.Không giống như cây rơm trước sân cháy bạo phát bạo tàn, nhà của Tam và Nhàncháy rất lâu, ánh sáng của nó rọi xa đến tận từng nóc nhà của xóm Thơm Rơm.“Cô lại bỏ chị em con Tí để chạy lại đó? Đã nói rồi, hay ho gì mà nửa đêm lặnlội…” - chồng càu nhàu trong tiếng võng đưa kèn kẹt. Em ấn mạnh thớt gỗ trênvào trái chuối, hai bả vai ê ẩm. Hôm nay chắc lại mưa chiều, mớ chuối ép phơikhông đặng nắng, thâm xịt lại dưới bóng mây cụm ba cụm bảy. Mùi mật chuối đặcsệt trong sân, đầu mũi em như ướt đẫm đường.- Ông Tam đốt nhà phải đến năm lần rồi - Em nhẩm tính bằng mấy ngón tay đenkịt mủ chuối.- Thì lần nào cũng như lần nấy, mắc gì phải coi.Không phải, chồng chưa từng nhìn thấy một đám cháy nào nên chẳng biết mỗiđống lửa mang một mùi khác nhau. Mùi những con mối cánh bén lửa, mùi lá mục,hay mùi nhựa khét xộc ra từ tấm bạt xóc nóc nhà và những sợi dây câu. Em phânbiệt được đám cháy nào có mùi những con chuột bị nướng trui trên mái ngói, haynhững cái trứng kiến quá lửa, đám cháy nào lẩn khuất mùi cơm sôi do Nhàn đangbắc nồi cơm lên bếp thì đằng trước Tam rê quẹt gas vào mái lá…Em có thể nhớ mồn một những lần nhà Nhàn cháy, nhớ bao lâu thì đám cháy rụi đi.Và tàn tro của chúng cũng khác nhau, ít dần ít dần, có khi gom lại không đầy haithúng. Đám cháy đầu, nhà Nhàn còn trơ được bộ cột cái cháy sém và những mảnhngói vỡ ám khói. Ngôi nhà tương đối khang trang đó là quà ra riêng hai bên sui giagóp lại.Sau này, lửa nhấm nháp đến trơ ra nền đất rám mặt, vì nhà của vợ chồng Nhànngày càng tạm bợ. Nhàn cười, nói với em: “Trước sau gì anh Tam cũng đốt, làm tửtế chi uổng công. Tụi này cũng đâu có khá giả gì”. Và cái tối vừa rồi, thứ dào dạttan đi trong lửa chỉ là cái chòi cột cặm, không hơn.- Nhưng nó cháy lâu lắm, lâu nhất từ trước tới giờ.Em nói, khi hai bả vai đau nhừ nhẫm lại gồng lên lần nữa. Trái chuối bẹt ra nhưmột bàn tay xòe. Nghe cái mùi tóc hơi tanh cá và khét nắng của chồng phảng phấtở lưng. Mai chồng đi, mùi ấy còn vướng vất lại trên võng đến cả tuần, hành hạ emtới ổ.Em thường kể lại mấy vụ cháy Tam gây ra vì chồng không bao giờ chạy đến đó, kểcả lúc ghe biển vào bờ và chồng về thăm nhà. Tỉnh rụi và dửng dưng, như vợchồng Nhàn chưa bao giờ là xóm giềng, bè bạn. Dù vậy, em lại nghĩ là chồngmuốn biết chuyện Nhàn làm gì sau mỗi bận nhà cửa hóa tro than.- Chị Nhàn không khóc đâu, tỉnh bơ luôn…Bới tàn tích ra chỉ mấy cái nồi cà ràng còn nguyên vẹn, chị đi dài xóm xin gạo, mótmớ củi ngoài sân nấu cơm. Ăn cái đã, rồi sống tiếp. Tam không bao giờ ăn cùng,anh không đói. No nê thỏa thuê, bụng căng đầy lửa, anh ngủ đến cả ngày sau. Nằmvạ vật bất cứ chỗ nào.Nhàn không bao giờ xin gạo ở nhà em nhưng có lần hỏi mua ít lá dừa nước. Embảo tụi mình với nhau mà bán chác gì, em cho, có mấy cây so đũa bên hè, chị đốnluôn đi. Nhàn nhặt nhạnh, kết lại cái tổ đủ hai vợ chồng chị chui ra chui vào. Nhìnchị kéo mớ lá về, đuôi lá quét lên cỏ một vệt ướt đẫm, em không làm sao nhịnđược việc nghĩ đến kết cuộc của chúng: một đống tro than. Ý nghĩ ấy nếu biếnthành lời người ta sẽ cho em là đứa ăn nói xui xẻo, trù ếm. Nhưng ở cái xóm ThơmRơm này, ai mà không biết Tam say xỉn suốt ngày, và những lúc ấy anh ta hay lêncơn tủi thân. Chỉ vì Nhàn mệt quá ngủ quên không ngồi chờ bên cửa, chỉ vì conchó hàng xóm sủa dữ quá, và Tam nghĩ “nó khinh ta”, hay vì cái rễ cây me tây gồlên khỏi mặt đường làm anh ta vấp té.- Phải khóc được thì tôi đâu có đốt nhà. Tam phân trần, mặt hiền queo xẻn lẻn.Má Tam bảo Nhàn bỏ thằng trời đánh phứt cho rồi. Bây muốn ở vậy thì ở với má,bằng không lấy chồng khác má cũng cúng heo ăn mừng. Chị kêu trời đất, con màbỏ ai cất nhà cho ảnh đốt, lỡ đốt nhà hàng xóm, kỳ lắm. Bà già đó thở hắt ra, điệubộ của ông thầy lang đứng trước con bệnh không thuốc chữa, sau khi dỗ dànhchúng tôi đã cố gắng hết sức. Từ phát hiện chồng có thể tủi thân chỉ vì cọng cỏ,ngọn gió chướng, tiếng chim kêu nước… Nhàn mang gởi những thứ chị nghĩ là cầnthiết, để lúc lửa bén nóc nhà chị chỉ cần vơ lấy cái kẹp tóc rồi lách mình khỏi đámcháy sắp bùng lên, chị kiếm một chỗ ngồi nhìn Tam.Nhưng trong mắt Tam chỉ có đám cháy rực rỡ. Không có Nhàn. Như mọi đàn ôngở cái xó quê này, họ thường không còn nhìn thấy vợ mình chỉ sau đám cưới vài batháng, nhiều lắm là vài ba năm. Có khi đứng, khi quỳ, giữ một khoảng cách vừaphải với lửa, Tam say đắm, tê mê ngắm chúng cho đến khi những cái lưỡi đỏ khátthèm liếm láp đến mẩu gỗ cuối cùng. Vẻ mặt rạo rực đó là của một con ngườikhác, không còn là thằng Tam nghèo, chịu nhiều mất mát. Xóm giềng hồi đầu cònxúm lại tát nước cứu nhà, rồi thấy thằng chồng say sưa đứng ngó mái lá bị lửa ănrào rào, và con vợ thì đắm đuối nhìn chồng, cả hai không có vẻ gì xa xót. Bà connản, “thôi kệ cha cái tụi mắc đằng dưới, nghèo mạt rệp không lo, đốt nhà coi chơilà sao là sao là sao?”.Em cũng đến đám cháy nh ...
Tro tàn rực rỡ
Số trang: 7
Loại file: pdf
Dung lượng: 125.14 KB
Lượt xem: 24
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Tro tàn rực rỡ truyện ngắn tình yêu truyện ngắn về cuộc sống câu chuyện cuộc sống kho truyện ngắn tiểu thuyết lãng mạnTài liệu có liên quan:
-
33 trang 47 0 0
-
156 trang 46 0 0
-
65 trang 45 0 0
-
234 trang 45 0 0
-
178 trang 44 0 0
-
6 trang 44 0 0
-
tiếng thời gian du dương: phần 2
233 trang 41 0 0 -
5 trang 39 0 0
-
4 trang 35 0 0
-
8 trang 35 0 0