Danh mục tài liệu

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 10 (B)

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 178.10 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thấy tiểu thư tức giận, Liên Phòng vội chạy xuống chân đài nói lại những lời của tiểu thư với Thúy Hà rồi trả lại bạc. Song Mạc Thúy Hà không nhận, nói: - Ngươi là người nhà Tư Viên ngoại, không cần số bạc của ta, nhưng phải biết rằng ta là cử nhân thi Hội, lẽ nào lại mong tiểu thư tiếc thay cho bộ quần áo của ta, mà đưa khăn cho ta. Liên Phòng thấy anh ta ăn nói chẳng ra sao, không thèm trả lời vứt bạc xuống đất chạy vụt lên đài nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 10 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 10 (B) Thấy tiểu thư tức giận, Liên Phòng vội chạy xuống chân đài nói lạinhững lời của tiểu thư với Thúy Hà rồi trả lại bạc. Song Mạc Thúy Hà khôngnhận, nói: - Ngươi là người nhà Tư Viên ngoại, không cần số bạc của ta, nhưngphải biết rằng ta là cử nhân thi Hội, lẽ nào lại mong tiểu thư tiếc thay cho bộquần áo của ta, mà đưa khăn cho ta. Liên Phòng thấy anh ta ăn nói chẳng ra sao, không thèm trả lời vứtbạc xuống đất chạy vụt lên đài nói với tiểu thư: - Số bạc ấy con đã vứt trả anh ta rồi. Người ấy không phải là ngườivùng ta, tự xưng là cử nhân thi Hội. Nói rất vô lí, con cũng mặc xác anh ta. - Ta chơi ở đây đã lâu, chắc nhũng đứa hầu đang chờ ngoài kia, taphải ra ngay đi. - Tử Anh nói. Liên Phòng dìu tiểu thư đi theo đường rải sỏi vòng đến núi Giả TháiHồ, Mạc Thúy Hà đứng đó cản đường, nói: - Tiểu thư hãy nán lại một chút, tôi có câu chuyện muốn nói với nàng. Tiểu thư giật mình lùi lại, nấp vào núi giả Thái Hồ, bảo Liên Phòngnói với anh ta rằng: - Anh đã tự xưng là cử nhân thi Hội, thì phải biết giữ phép của ngườicó học, cớ sao lại ngăn đường ta. Liên Phòng nói lại với Thúy Hà. Mạc Thúy Hà cười khanh khách nói: - Ta là người Quảng Tây, đi mấy ngàn dặm tới đây, may mắn đượcgặp tiểu thư, há chẳng phải là số trời dun rủi ư? Ta chẳng có ý gì, chỉ mongđược gặp mặt chào tiểu thư, nói với tiểu thư một đôi câu rồi sẽ để tiểu thư đi. Liên Phòng nói lại với tiểu thư. Tử Anh đùng đùng nổi giận, lại bảoLiên Phòng nói với Thúy Hà rằng: - Anh là cử nhân Quảng Tây, thì chỉ giở thói côn đồ ở Quảng Tây chứkhông thể giở trò ấy ở Dương Châu của ta được. Hãy để cho ta đi, nếu vẫncòn vô lễ ta sẽ gọi người nhà tới thì e rằng ngươi sẽ mất mặt. Hơn nữa ta làngười nhà Viên ngoại chẳng đụng được đến ta đâu. Ta về thưa với Viênngoại thì ngươi khó mà thoát được. Thấy thế Mạc Thúy Hà bèn nghĩ ra một kế nói: - Tiểu thư chỉ dọa được người nhà quê thôi, dù cho Viên ngoại có ghêgớm cũng chẳng làm gì được một cử nhân từ nơi xa đến như ta. Cửa vào tađã đóng chặt cả rồi, những đứa ở nhà tiểu thư dù có biết bay cũng không vàođược. Và cũng chẳng sợ tiểu thư bay đi đâu cả, lẽ nào ta tha thiết cầu mongtiểu thư như thế mà lại thả tiểu thư ra một cách vô ích! Chẳng hóa ra cuộcđời ta vô vị nhạt nhẽo lắm sao? Nếu không đáp lễ nói chuyện với ta thì cũngphải thế nào ta mới cho đi. Bằng không thì đến tết cũng chẳng đi được. Liên Phòng lại nói lại những lời ấy với tiểu thư. Tiểu thư rất lo lắng,oán trách Liên Phòng. - Ngươi là đồ đê tiện, đã rủ rê ta tới đây, đến nỗi gây ra chuyện rắc rốinày. Liên Phòng nhanh trí đáp: - Lúc đầu đúng là con sai, nhung chính cô bảo con đưa khăn tay choanh ta cơ mà. Tử Anh bị câu nói ấy chẹn họng, cứ hối hận mãi. Song cô lại sợ rằngnếu hắn cưỡng bức thì biết làm thế nào bây giờ. Tiểu thư rất hoang mang.Nàng bèn lấy từ tay áo ra một chiếc khăn là màu hồng, giao cho Liên Phòngđưa cho Mạc Thúy Hà và bảo Liên Phòng nói rằng: - Chàng là người quân tử có học, phải hiểu đạo lí. Ta với chàng chẳngthân thích chẳng bạn bè gì, hoàn toàn không có chuyện gặp nhau. Chiếckhăn lụa này chỉ là chút quà để chàng mở cửa cho ta đi mà thôi. Mạc Thúy Hà nhận chiếc khăn tay, cười nói: - Ta không phải là người gác cổng chùa Quỳnh Hoa, nên ta không cầntiền mở cửa. Chiếc khăn tay trước là của cô, chiếc khăn tay này là của tiểuthư. Tiểu thư cho ta gặp thì thôi, nếu không ta sẽ đưa chiếc khăn này tới nóicho Viên ngoại biết, mọi người sẽ nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta, songviệc này nhờ cô bàn bạc với tiểu thư. Liên Phòng là một đứa hầu nhát gan, thấy thế sợ quá, tim cứ đập rộnlên. Chạy như bay tới nói với tiểu thư - Việc này nguy to rồi, người ấy cứ ăn vạ, sao tiểu thư không cho hắngặp. Nếu như hắn nói với Viên ngoại thật thì con sẽ bị đánh chết mất. Thôithì cứ liều gặp hắn, xin hắn cho về là xong. Tử Anh biết rằng về nhà sẽ rắc rối to, song hối không kịp nữa. Trù trừdo dự một hồi, không còn cách nào khác đành phải theo Liên Phòng tới bểgiả Thái Hồ. Liên Phòng vẫy tay nói: - Tiểu thư bằng lòng rồi, hãy tới gặp tiểu thư ngay. Mạc Thúy Hà mừng quá, mặt mày rạng rỡ hẳn lên, bước tới chào rấtlễ phép. Tử Anh quay lại đáp lễ. Chào xong, Mạc Thúy Hà bước tới chắp taynói: - Tôi là cử nhân tân khoa huyện Quế Lâm, phủ Quế Lâm, Quảng Tây,tên là Mạc Khả, nhân dịp lên kinh đô ứng thí, đi qua quý phủ, nghe thấy tiểuthư là người đẹp vô song, bởi thế không muốn lên kinh, ngụ tạm ở đây tìmgặp tiểu thư. Không ngờ trời cũng chiều lòng người , dun rủi ta được gặptiểu thư ở đây, đúng là mối lương duyên tiền định. Lại được tiểu thư ban ơntặng chiếc khăn là, đó là một vật báu của đời ta. Song mối lương duyên saunày khó gặp, ngày hội ngộ cũng không thể hẹn trước được. Vậy tiểu thư bảota làm gì bây giờ? Nghe thấy thế Tử Anh mặt đỏ bừng, vừa tức giận vừa buồn cười nghĩthầm: Biết nói thế nào đây. Thế rồi tiểu thư ghé sát vào tai Liên Phòng nóithầm: - Ngươi hãy bảo với anh ta rằng, vừa rồi anh nói là được gặp sẽ cho đi,bây giờ đã gặp rồi còn muốn gì nữa. Liên Phòng nói xong, Mạc Thúy Hà nói: - Ta chẳng có ý gì khác, chỉ cần tiểu thư xếp đặt ta thỏa đáng, nếukhông thì dù ta có chết cũng không cho tiểu thư ra. Lúc ấy Tử Anh thấy tiến thoái lưỡng nan, tự than thở với mình: Thếlà đời ta hết rồi! Đây là nỗi oan nghiệt kiếp trước của ta. Rồi khe khẽ bảoLiên Phòng nói với anh ta rằng: - Ngày mồng một tháng Ba tới là ngày giỗ của phu nhân. Hôm đó làm cỗ chay, cúng tới mồng ba mới xong. Tối hôm ấy, khihóa vàng hương, tiễn đưa bồ tát, tôi chờ gặp ở cửa, lúc đó sẽ trả lời anh. Mạc Thúy Hà nghe thấy nói thế hớn hở vui mừng, chẳng khác nàonhận chiếu chỉ của vua, rồi nói: - Tiểu thư k ...