Danh mục tài liệu

Truyện ma kinh dị hồn về trong gió

Số trang: 12      Loại file: doc      Dung lượng: 111.50 KB      Lượt xem: 22      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ở làng Vạn Yên, dòng họ ông Đào Ngọc Phú là gia đình duy nhất có nghĩa trang tư thành hình cách đây đã ba thế hệ. Người ta kể rằng lúc ông nội của ông Phú còn ngồi ghế quan huyện đã dùng thế lực để mua lại cơ ngơi của một gia đình lân cận giáp ranh phía sau nhà ông rồi cho san bằng, và lập nghĩa địa riêng, dặn con cháu là khi ông xui tay nhắm mắt thì an táng ấy là miếng đất có long mạch tiềm ẩn. Dòng họ Đào Ngọc sẽ tiếp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ma kinh dị hồn về trong gió Truyện ma kinh dị: Hồn về trong gióỞ làng Vạn Yên, dòng họ ông Đào Ngọc Phú là gia đình duy nhất có nghĩa trang tưthành hình cách đây đã ba thế hệ. Người ta kể rằng lúc ông nội của ông Phú còn ngồighế quan huyện đã dùng thế lực để mua lại cơ ngơi của một gia đình lân cận giápranh phía sau nhà ông rồi cho san bằng, và lập nghĩa địa riêng, dặn con cháu là khi ôngxui tay nhắm mắt thì an táng ấy là miếng đất có long mạch tiềm ẩn. Dòng họ ĐàoNgọc sẽ tiếp tục phát thêm được mấy đời nữa.Khu nghĩa trang ấy nằm vào khu đất trũng, có hàng rào gỗ bao bọc. Quanh năm âm u vìlũy tre già rũ xuống che phủ. Lại thêm cây đa cổ thụ mọc bên hông, tàn lá ngăn hết ánhsáng mặt trời, khiến những ngôi mộ nằm trong đó trông càng lạnh lẽo. nhất là nhữngbuổi sáng mờ sương hay những khi chiều tối.Nhưng có lẽ thầy địa lý đoán sai, cho nên hai ba thế hệ kế tiếp nhau, dòng họ ĐàoNgọc cứ xuống dần, thoái Quan vi dân về làm ruộng. Gọi là xuống, nhưng ruộng đấtcòn rất nhiều, so với đại đa số dân làng thì họ Đào Ngọc vẫn thuộc hàng ăn trên ngồitróc, vinh hoa phú quý hơn đời.Chỉ có điều làm ông Phú không hả dạ là vì trong thâm sâu, ông mê làm Quan. ông thíchchức quyền để dược nể sợ, chứ không muốn chỉ làm người phú hộ. Tuy giàu mà thiếucái oai phong, hách dịch. ông bỏ thời gian đi tìm thầy địa lý mãi trên cao bằng, đón vềđể coi khu nghĩa địa sau vườn, và kể rõ câu chuyện ông nội làm Quan năm xưa, hyvọng là có thể nhờ thầy xoay chuyển lại số mệnh, tái lập con đường hoàng lộ lại choông và con cháu.Nhưng thầy coi xong thế đất rồi bảo:- Vận số của ông chỉ được đến thế thôi, như vậy cũng được đại phúc lắm rồi. Tươnglai hung khiết chưa biết thế nào, cần phải thi ân bố đức cho thật nhiều. Nhân đã dạylà Tiên tích đức, hậu tầm long. Xưa Cao Biền thời Đường bên Tàu sang cai trị nước ta,xây thành Đại La, dùng phép phong thủy để yểm chấn những nơi có long mạch, hònglàm cho dân Nam mỗi ngày một suy yếu, không vùng lên được. Phép yểm buà của CaoBiền hiểm hóc lắm, giết đứa con gái 17 tuổi, moi hết ruột gan, nhồi cỏ vào bụng, rồicho mặc quần áo màu vàng, giả làm Thần Linh để đánh lừa Thần Núi Tản ở nước ta.Phép ấy thì tôi cũng có thể làm được để xoay chuyển vận số cho ông. Nhưng xét ra ácđộng và tội âm đức lắm. Con cháu về sau sẽ phát cuồng, mà đi ăn xin tha phương cầuthực.ông Phú nghe xong, thở dài não ruột, chia tay ông thầy địa lý, rồi ông ra phía trang saunhà thắp nhang khắp lượt, con mèo đen thoăn thoắt chạy theo, con mèo này ông nuôitừ khi mới đẻ, lúc nào cũng gắn bó không rời ông. ông buồn rầu nhìn gần 20 ngôi mộxây cùng kích thước. Phần lớn lớp xi măng bọc ngoài đã lên riêu xanh mốc. Người lạđến nhà ông bất chợt ra vườn sau, nhìn thấy những ngôi mộ san sát ấy, thường khótránh khỏi cái cảm giác rờn rợn bao phủ. Nhưng với cả nhà ông thì đã quá quen mắttừng ngày, nên chẳng bao giờ bận tâm đến. Thậm chí có những đêm trăng mờ, lũ conông còn dám rủ nhau ra, chọn một ngôi mộ bằng phẳng, leo lên ngồi cầu cơ gọi hồnvề để hỏi chuyện tương lai. Thầy địa lý đi rồi, bà Phú ngước mắt nhìn chồng và nhắclại:- Thầy nói đúng lắm đó ông à! Mình được như thế này là quý lắm rồi. Phúc đức tạitâm, Thầy bảo phải thi ân bố đức, thì cứ nghe lời thầy mà làm. Từ nay, giúp được aicái gì thì mình cứ giúp ; ông đừng có đón Thầy về nữa, tốn phí mà chẳng có lợi lộc gì.Theo tôi thì, cứ ăn ở cho phải đạo là tốt hơn cả.ông Phú nhíu mày gắt nhẹ:- Bà nói chuyện hay nhỉ? Thi ân bố đức thì lúc nào mà tôi chả rộng rãi hơn người? Cáidạo vỡ đê năm thìn, không có tôi bỏ tiền cứu lụt ở làng này, thì cả làng không có đủđất mà chôn người chết, bà quên rồi hay sao? Rồi cái dạo năm Dậu bị hạn hán, củchuối củng không có mà ăn, dân làng chết như rạ. Nửa năm trời tôi xuất kho phát chẩncứu bao nhiêu người đều không là thì ân bố đức hay sao?Bà Phú dè dặt góp ý:- Hời... Nói của đáng tội, tiền của ông nội nhà mình thì đều là....là...- Đều là thế nào? Có phải bà định bảo là tiền của phi nghĩa, bóc lột của người nghèocó phải không? Tôi cấm bà mở miệng nhắc đến việc ấy. Nghe lời những quân mấtdạy ở ngoài đường.Bà Phú nhẫn nhục phân trần:- Sao mà cứ động một tí là ông cứ mắng tôi? Tôi là tôi vì ông, vì các con, nên mới bàngóp cho ông vài lời, chứ tôi có muốn nói ra làm gì? Tôi chỉ nhắc lại lời thầy địa lý bảolà mình phải làm phúc. ông cứu lụt rồi ông phát chẩn thì tôi quên làm sao được? Chínhtôi cùng với người làm gánh từng gánh cơm ra đê cho người ta ăn mà. Rồi tôi múc cơmrồi tôi phát vải ra cho dân nghèo. ông tưởng tôi không nhớ hay sao? Nhưng mà ông ạ!Những việc ấy mình làm là vì lúc ấy ông định ra tranh cái ghế nghị viên, cần mua cảmtình của thiên hạ chứ không phải là vì lòng tốt đâu ông? Mình thì mình lừa người đượcchứ mình che mắt Thánh thế nào được?ông Phú tái mặt quát lớn:- Bà câm đi! Bà vào nhà này bưng bát cơm đầy, kẻ hầu người hạ, ăn trắng mặc trơn.Không nhớ ơn thì thôi, lại còn giở giọng bạc bẻo.Bà Phú sợ quá vội lủi thủi bỏ vào nhà ...