Danh mục tài liệu

Truyện ngắn Cái thùng con

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 97.56 KB      Lượt xem: 56      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chủ quán Si-cô, bán hàng ăn ở Ê - prơ - vin, dừng xe trước trại của mụ Magloarơ. Đó là một gã cao lớn trạc bốn mươi tuổi, đỏ đắn, bụng phệ, nghe đồn là ranh ma. Gã buộc ngựa vào cọc hàng rào, rồi vào trong sân. Gã có chút tài sản giáp với mảnh đất của bà lão, mà gã thèm muốn từ lâu. Có đến hai chục lần gã dạm mua, nhưng mụ Magloarơ khăng khăng từ chối. Mụ bảo:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cái thùng con Cái thùng con Guy de MaupassantChủ quán Si-cô, bán hàng ăn ở Ê - prơ - vin, dừng xe trước trại của mụ Magloarơ. Đó làmột gã cao lớn trạc bốn mươi tuổi, đỏ đắn, bụng phệ, nghe đồn là ranh ma. Gã buộc ngựavào cọc hàng rào, rồi vào trong sân. Gã có chút tài sản giáp với mảnh đất của bà lão, màgã thèm muốn từ lâu. Có đến hai chục lần gã dạm mua, nhưng mụ Magloarơ khăng khăngtừ chối. Mụ bảo:- Tôi sinh ra ở đây, tôi chết ở đây.Gã thấy mụ đang gọt khoai trước cửa nhà. Bảy mươi tuổi, mụ khô đét, răn reo, lưng còng,nhưng làm lụng dẻo dai như con gái. Si-cô thân thiện vỗ vào lưng mụ, rồi ngồi xuốngchiếc ghế đẩu cạnh mụ.- Thế nào? Bà lão, vẫn khỏe chứ?- Không đến nỗi, còn bác, bác Prô - xpê?- Ấy! Ấy! Đau nhì nhằng, không thì cũng khá.- À, tốt đấy!Rồi mụ chẳng nói gì nữa. Si-cô nhìn mụ làm. Những ngón tay khoằm khoằm, khẳng khiu,cứng tựa càng cua, nhặt như quắp lấy các củ màu xám nhờ trong giỏ, và xoay xoay rấtnhanh, gọt ra từng khoanh vỏ dài bằng con dao cũ mụ cầm trong bàn tay kia. Rồi khikhoai đã vàng nõn, mụ liền ném vào xô nước. Ba con gà mái dạn người, từng con xánvào tận bên váy mụ nhặt vỏ, rồi cun cút chạy đi, mỏ ngậm mồi. Si-cô ra vẻ bứt rứt, ngầnngại, lo lắng, có cái gì ở cửa miệng mà không thốt ra được. Cuối cùng, gã quyết định:- Này, mụ Magloarơ…- Bác cần gì hử?- Cái trại này ấy mà, mụ vẫn không muốn bán cho tôi hả?- Chuyện ấy thì không. Không được đâu. Dứt khoát rồi, dứt khoát, bác đừng nói lại nữa.- Chả là tôi tìm được cách thu xếp ổn thỏa cho cả hai đằng.- Gì vậy?- Thế này nhé. Mụ bán nó cho tôi, ấy rồi mà mụ vẫn cứ giữ lấy nó. Mụ không hiểu à? Mụnghe tôi bảo đây.Bà lão ngừng gọt khoai, cặp mắt tinh nhanh dưới đôi mi nhăn nheo nhìn gã chủ quánchằm chằm. Gã tiếp:- Tôi nói rõ nhé. Tôi cho mụ, mỗi tháng trăm rưởi quan. Mụ nghe rành chứ? Mỗi thángtôi đi xe ngựa, đem đến đây cho mụ ba chục đồng ê - quy loại năm quan. Và rồi chẳng cógì khác cả, chẳng có gì hết. Mụ vẫn ở nhà mụ, mụ không bận tâm gì về tôi, mụ chả nợnần gì tôi sất. Mụ chỉ có việc lấy tiền của tôi thôi. Mụ thấy thế được không?Gã nhìn mụ với bộ dạng tươi cười, với bộ dạng vui vẻ. Bà lão ngắm gã một cách nghingại, tìm xem cái bẫy ở chỗ nào. Mụ hỏi:- Thế món ấy, là phần tôi; nhưng phần bác, cái trại này, món ấy không đem trại cho bácchứ?Gã tiếp:- Mụ đừng lo chuyện ấy. Trời cho mụ sống được chừng nào thì mụ vẫn ở đây. Đây là nhàmụ. Có điều mụ làm cho tôi cái giấy ở chỗ ông công chứng để rồi sau này tôi đượchưởng. Mụ không con cái, chỉ có cháu họ mà mụ chả thiết mấy. Mụ thấy thế đượckhông? Mụ còn sống thì mụ cứ giữ gìn lấy tài sản của mụ, còn tôi cho mụ mỗi tháng bachục đồng năm quan. Phần mụ rất có lợi thôi.Bà lão vẫn ngạc nhiên, lo ngại, nhưng bị hấp dẫn. Mụ đáp:- Tôi chả bảo là không. Có điều, tôi muốn ngẫm xem thế nào đã. Tuần sau bác đến bànlại. Ý tôi muốn sao tôi sẽ bảo bác.Thế là chủ quan Si-cô ra về, hài lòng như ông vua vừa chinh phục được một vương quốc.Mụ Magloarơ đâm nghĩ ngợi. Đêm sau mụ không ngủ. Bốn ngày trời mụ như bị sốt vìbăn khoăn do dự. Mụ cảm thấy rõ trong ấy có cái gì không hay cho mình, nhưng nghĩ đếnba chục ê - quy hàng tháng, đến những đồng bạc thật cứ dốc vào tạp dề của mình, từ trêntrời rơi xuống cho mình như thế, chẳng phải làm gì, mụ bồn chồn thèm muốn.Mụ bèn đến gặp ông công chứng và kể lại câu chuyện. Ông ta khuyên mụ nhận lời Si-cô,nhưng đòi năm mươi đồng ê - quy chứ không phải ba mươi, vì trại của mụ rẻ ra cũngđáng sáu ngàn quan. Viên công chứng bảo:- Nếu bà sống mười lăm năm nữa, thì như thế gã cũng chỉ phải trả có bốn mươi lăm ngànquan.Bà lão run lên khi nghĩ đến năm chục đồng ê - quy hàng tháng, nhưng vẫn còn nghi ngại,sợ trăm ngàn điều bất ngờ, sợ những mưu ngầm, và mụ ngồi lại hỏi han đến tối, khôngdứt ra về được. Cuối cùng, mụ bảo viên công chứng thảo giấy tờ, rồi ra về bồi hồi rốiloạn như thể vừa uống bốn bình rượu táo mới.Khi Si-cô đến xem mụ trả lời ra sao, mụ để cho gã nài nỉ thật lâu, tuyên bố mình khôngưng, song rất sợ gã không thuận đưa năm chục ê - quy. Cuối cùng, thấy gã nằn nì, mụ nóira ý mụ. Gã giật nảy mình vì thất vọng và gã không chịu. Thế là, để thuyết phục gã, mụbèn bàn luận về tuổi thọ của mình:- Chắc là tôi chỉ dăm sáu năm nữa là cùng. Bảy mươi ba rồi, mà có khỏe khoắn gì chocam. Tối hôm nọ, tôi đã tưởng mình đứt. Người cứ như rỗng ra, họ phải khiêng tôi vàogiường đấy.Nhưng Si-cô không mắc mưu.- Thôi, thôi, bà lão, bà vững như gác chuông nhà thờ ấy. Xoàng ra bà cũng sống đến trămlinh mười tuổi. Bà sẽ đưa ma tôi, dám chắc như thế.Mất cả một ngày bàn cãi. Song vì bà lão không nhượng bộ, gã chủ quán, cuối cùng thuậnđưa năm mươi ê - quy.Hôm sau họ lý giấy. Và mụ Magloarơ đòi mười ê - quy lót tay.Ba năm trôi qua. Bà cụ khỏe mạnh như có bùa phép. Dường như mụ không già đi lấy mộtngày, và Si-cô tuyệt vọng. Gã tưởng chừng gã đ ...

Tài liệu được xem nhiều: