Truyện ngắn Chiều Tím
Số trang: 196
Loại file: pdf
Dung lượng: 572.79 KB
Lượt xem: 19
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
"Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học, mẹ đi trường đời. Nín nín đi con, ngủ ngủ đi con... ầu ơ ví dầu... - Ôi chu choa ơi ! Chị Thùy ru con tuyệt chiêu nhá . Em nghe mà muốn buồn ngủ đây nè. Phương Thùy quay lại trừng mắt : - Em nhỏ bớt tiếng giùm chị được không Sơn Dủ Bé Khang đang ngủ đấy. Sơn Du rề rà lại : - Ngủ đâu mà ngủ . Em...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Chiều TímChiều Tím Trần Thị Thanh Du Chiều Tím Tác giả: Trần Thị Thanh Du Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Trang 1/196 http://motsach.infoChiều Tím Trần Thị Thanh Du Chương 1 -Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi.Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học, mẹ đi trường đời.Nín nín đi con, ngủ ngủ đi con... ầu ơ ví dầu...- Ôi chu choa ơi ! Chị Thùy ru con tuyệt chiêu nhá . Em nghe mà muốn buồn ngủ đây nè.Phương Thùy quay lại trừng mắt :- Em nhỏ bớt tiếng giùm chị được không Sơn Dủ Bé Khang đang ngủ đấy.Sơn Du rề rà lại :- Ngủ đâu mà ngủ . Em thấy bé còn mở mắt kia kìa.Phương Thùy xô cô bé ra :- Thì cũng tại em la lớn quá nên bé Khang mới giật mình.Sơn Du tròn mắt :- Sao lại tại em ở đây? Chị hát hay thì em nói hát hay, có gì đâu.Phương Thùy khoát tay :- Thôi, im đi cho chị nhờ.Sơn Du xụ mặt :- đây buồn lắm, nên em sang đây nói chuyện với vhị nè.- Ai không cho em nói đâu. Nhưng đợi bé Khang ngủ đã.- Vậy bây giờ em làm gì ?- Ra ngoài trước chờ chị, nhưng nhớ đừng đi lung tung đó.Sơn Du nhoẻn miệng cười :- Vâng . Nhanh nha chị.Cô bé nhảy chân sáo ra ngoài. Nhìn theo dáng Sơn Du, Phương Thùy thầm mong cô bé mãu vôtư như thế.Loanh quanh trong nhà cũng thấy chán, Sơn Du dạo bước ra bờ sông . Nơi đây, cô cảm thấy dễchịu vô cùng.Ngồi bệt xuống bãi cỏ ven bờ xong, Sơn Du thích thú dùng chân nghịch nước . Làn nước âm ấmTrang 2/196 http://motsach.infoChiều Tím Trần Thị Thanh Dumà Sơn Du cảm nhận được, làm cô bé liên tưởng đến tình người dân quê.Tuy cô bé xuống niền Tây, vùng quê sông nước này chưa được bao lâu. Nhưng người dân vàphong cảnh ở đây đã in sâu trong lòng Sơn Du với bao kỷ niệm.Sơn Du chồm soi mình xuống dòng sông trong xanh phẳng lặng như mặt kính . Cô cảm ơn bamẹ đã cho cô một kỳ nghỉ hè tuyệt vời. Nó còn thú vị hơn cả khi được đến Paris.Sơn Du chóng cằm, đôi mắt to đen đang nhìn hướng về một nơi có chiếc thuyền đang từ từ đitới. Trên thuyền có ba người thanh niên ngồi giữa và hai cô gái đang chèo.Nhìn sơ qua, Sơn Du biết ba thanh niên kia không phãi là dân tỉnh lẻ rồi.Họ cũng đã nhìn thấy Sơn Du nên buông lời trêu trọc :- Cô em ơi ! Có muốn đi thuyền không ? Anh cho quá giang.Sơn Du chưa kịp rút chân lên khỏi mặt nước thì ánh sáng lóe lên . Cô bé mím chặt môi, nhìnthẳng người tạo ra ánh sáng ấy :- Ai cho ông chụp hình tôi? Người có lịch sự, muốn làm việc gì bao giờ cũng xin phép.Chàng trai phân bua :- Một bức tranh tuyệt vời như thế, tôi không thể bỏ quạ Mong cô bé thông cảm . Còn đợi xinphép nó đã mất đi giá trị nghệ thuật và tôi nghĩ cô bé cũng không đồng ý để tôi chụp.- Nếu biết như thế, sao ông vẫn làm ?- Xin lỗi. tôi không còn cách nào khác.Chàng trai đề nghị :- Hay là vầy. Nếu cô bé thích, về thành phố, tôi sẽ tặng cho cô bé một tấm ảnh . Đảm bảo côbé sẽ thích tác phẩm nghệ thuật của tôi.Sơn Du trề môi :- Hoang đường . Nhà tôi ở đây, làm gì phải về thành phố chứ ? Với lại tôi chẳng có hứng thú gìvề nghệ thuật của ông.- Ồ ! tiếc nhỉ . Vậy tôi cứ tưởng cô bé là dân thành phố, thật sự nhìn không giống dân quê tínào.chàng trai cười cười :- Nhưng chúng ta sẽ hữu duyên đấy, cô bé ạ.- Nằm mơ đi, chắc là hết thời rồi mới gặp lại ông.Sơn Du rút chân đứng dậy thì bất ngờ có tiếng nói phía sau :- Em làm gì ngoài này mà chị gọi hoài không nghe vậy Sơn Du?Trang 3/196 http://motsach.infoChiều Tím Trần Thị Thanh DuCô bé đưa tay chặn ngực nhăn nhó :- Chị không định hù em chứ chị Thùy?Phương Thùy cau mày :- Em chưa trả lời câu hỏi của chị là làm gì ở ngoài này.Sơn Du cộc lốc :- Chửi lộn.Phương Thùy giật mình:- Cái gì ? Em không đùa chứ ?Sơn Du quay mặt :- Ai mà đùa.- Nhưng em gây với ai?- thằng cha ở dưới sông kia kìa.Đến bây giờ, Phương Thùy mới để ý chiếc thuyền đã tấp vào bờ ngay chỗ Sơn Du đang đứng.Ba chàng trai tươi cười :- Phương Thùy ! Có phải Phương Thùy không ?Phương Thùy cũng bất ngờ . Cô dụi mắt :- Phi cường, Trường Giang, Đông triều.Ba chàng trai reo to :- Đúng rồi.Phương Thùy vui mừng :- Rất vui khi gặp lại ba anh ở nơi này. Sao lạc bước tới nơi này dữ vậy?Phi Cường chỉ :- tụi anh về quê ngoại Đông Triều chơi.Phương Thùy tròn mắt :- Quê ngoại Đông Triều ở đây?- Ừ.- Ôi ! Thế mà em không hề biết . Xin lỗi nghe.Đông Triều so vai :Trang 4/196 http://motsach.infoChiều Tím Trần Thị Thanh Du- Không biết thì không có tội. Còn biết mà giả vớ không biết thì tội nặng lắm đó.Bốn người cùng cười. Trường Giang hỏi :- Bảy năm qua em phiêu bạc nơi nào, sao hôm nay lại có mặt ở đây?Phương Thùy phóng tầm mắt ra xa :- Sau khi chia tay các anh ở giảng đường đại học, em xin về làm ở ngân hàng tỉnh Sóc Trăng .Bốn năm trôi qua nữa, em lập gia đình với người bạn cùng ngành và định cư luôn ở đây.Đông Triều trêu chọc :- Em có gia đình thì em làm buồn lòng một người rồi.Phương Thùy nhanh miệng :- Ai vậy?- Trường Giang kìa. Nó nói sẽ đợi ngày em quay trở lại. Ai ngờ em đi luôn.Trường Giang bâm1 bạn :- Mày không nói, đâu có ai bảo là mày câm đâu.Phương Thùy bật cười. Cô nhìn ba chàng trai :- Ngoài Trường Giang ra, còn ai nữa không ? Anh Cường, anh Triều có gia đình gì vhưa?Trường Giang hấp tấp :- Tụi nó kén lắm . Em có cô bạn ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Chiều TímChiều Tím Trần Thị Thanh Du Chiều Tím Tác giả: Trần Thị Thanh Du Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Trang 1/196 http://motsach.infoChiều Tím Trần Thị Thanh Du Chương 1 -Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi.Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học, mẹ đi trường đời.Nín nín đi con, ngủ ngủ đi con... ầu ơ ví dầu...- Ôi chu choa ơi ! Chị Thùy ru con tuyệt chiêu nhá . Em nghe mà muốn buồn ngủ đây nè.Phương Thùy quay lại trừng mắt :- Em nhỏ bớt tiếng giùm chị được không Sơn Dủ Bé Khang đang ngủ đấy.Sơn Du rề rà lại :- Ngủ đâu mà ngủ . Em thấy bé còn mở mắt kia kìa.Phương Thùy xô cô bé ra :- Thì cũng tại em la lớn quá nên bé Khang mới giật mình.Sơn Du tròn mắt :- Sao lại tại em ở đây? Chị hát hay thì em nói hát hay, có gì đâu.Phương Thùy khoát tay :- Thôi, im đi cho chị nhờ.Sơn Du xụ mặt :- đây buồn lắm, nên em sang đây nói chuyện với vhị nè.- Ai không cho em nói đâu. Nhưng đợi bé Khang ngủ đã.- Vậy bây giờ em làm gì ?- Ra ngoài trước chờ chị, nhưng nhớ đừng đi lung tung đó.Sơn Du nhoẻn miệng cười :- Vâng . Nhanh nha chị.Cô bé nhảy chân sáo ra ngoài. Nhìn theo dáng Sơn Du, Phương Thùy thầm mong cô bé mãu vôtư như thế.Loanh quanh trong nhà cũng thấy chán, Sơn Du dạo bước ra bờ sông . Nơi đây, cô cảm thấy dễchịu vô cùng.Ngồi bệt xuống bãi cỏ ven bờ xong, Sơn Du thích thú dùng chân nghịch nước . Làn nước âm ấmTrang 2/196 http://motsach.infoChiều Tím Trần Thị Thanh Dumà Sơn Du cảm nhận được, làm cô bé liên tưởng đến tình người dân quê.Tuy cô bé xuống niền Tây, vùng quê sông nước này chưa được bao lâu. Nhưng người dân vàphong cảnh ở đây đã in sâu trong lòng Sơn Du với bao kỷ niệm.Sơn Du chồm soi mình xuống dòng sông trong xanh phẳng lặng như mặt kính . Cô cảm ơn bamẹ đã cho cô một kỳ nghỉ hè tuyệt vời. Nó còn thú vị hơn cả khi được đến Paris.Sơn Du chóng cằm, đôi mắt to đen đang nhìn hướng về một nơi có chiếc thuyền đang từ từ đitới. Trên thuyền có ba người thanh niên ngồi giữa và hai cô gái đang chèo.Nhìn sơ qua, Sơn Du biết ba thanh niên kia không phãi là dân tỉnh lẻ rồi.Họ cũng đã nhìn thấy Sơn Du nên buông lời trêu trọc :- Cô em ơi ! Có muốn đi thuyền không ? Anh cho quá giang.Sơn Du chưa kịp rút chân lên khỏi mặt nước thì ánh sáng lóe lên . Cô bé mím chặt môi, nhìnthẳng người tạo ra ánh sáng ấy :- Ai cho ông chụp hình tôi? Người có lịch sự, muốn làm việc gì bao giờ cũng xin phép.Chàng trai phân bua :- Một bức tranh tuyệt vời như thế, tôi không thể bỏ quạ Mong cô bé thông cảm . Còn đợi xinphép nó đã mất đi giá trị nghệ thuật và tôi nghĩ cô bé cũng không đồng ý để tôi chụp.- Nếu biết như thế, sao ông vẫn làm ?- Xin lỗi. tôi không còn cách nào khác.Chàng trai đề nghị :- Hay là vầy. Nếu cô bé thích, về thành phố, tôi sẽ tặng cho cô bé một tấm ảnh . Đảm bảo côbé sẽ thích tác phẩm nghệ thuật của tôi.Sơn Du trề môi :- Hoang đường . Nhà tôi ở đây, làm gì phải về thành phố chứ ? Với lại tôi chẳng có hứng thú gìvề nghệ thuật của ông.- Ồ ! tiếc nhỉ . Vậy tôi cứ tưởng cô bé là dân thành phố, thật sự nhìn không giống dân quê tínào.chàng trai cười cười :- Nhưng chúng ta sẽ hữu duyên đấy, cô bé ạ.- Nằm mơ đi, chắc là hết thời rồi mới gặp lại ông.Sơn Du rút chân đứng dậy thì bất ngờ có tiếng nói phía sau :- Em làm gì ngoài này mà chị gọi hoài không nghe vậy Sơn Du?Trang 3/196 http://motsach.infoChiều Tím Trần Thị Thanh DuCô bé đưa tay chặn ngực nhăn nhó :- Chị không định hù em chứ chị Thùy?Phương Thùy cau mày :- Em chưa trả lời câu hỏi của chị là làm gì ở ngoài này.Sơn Du cộc lốc :- Chửi lộn.Phương Thùy giật mình:- Cái gì ? Em không đùa chứ ?Sơn Du quay mặt :- Ai mà đùa.- Nhưng em gây với ai?- thằng cha ở dưới sông kia kìa.Đến bây giờ, Phương Thùy mới để ý chiếc thuyền đã tấp vào bờ ngay chỗ Sơn Du đang đứng.Ba chàng trai tươi cười :- Phương Thùy ! Có phải Phương Thùy không ?Phương Thùy cũng bất ngờ . Cô dụi mắt :- Phi cường, Trường Giang, Đông triều.Ba chàng trai reo to :- Đúng rồi.Phương Thùy vui mừng :- Rất vui khi gặp lại ba anh ở nơi này. Sao lạc bước tới nơi này dữ vậy?Phi Cường chỉ :- tụi anh về quê ngoại Đông Triều chơi.Phương Thùy tròn mắt :- Quê ngoại Đông Triều ở đây?- Ừ.- Ôi ! Thế mà em không hề biết . Xin lỗi nghe.Đông Triều so vai :Trang 4/196 http://motsach.infoChiều Tím Trần Thị Thanh Du- Không biết thì không có tội. Còn biết mà giả vớ không biết thì tội nặng lắm đó.Bốn người cùng cười. Trường Giang hỏi :- Bảy năm qua em phiêu bạc nơi nào, sao hôm nay lại có mặt ở đây?Phương Thùy phóng tầm mắt ra xa :- Sau khi chia tay các anh ở giảng đường đại học, em xin về làm ở ngân hàng tỉnh Sóc Trăng .Bốn năm trôi qua nữa, em lập gia đình với người bạn cùng ngành và định cư luôn ở đây.Đông Triều trêu chọc :- Em có gia đình thì em làm buồn lòng một người rồi.Phương Thùy nhanh miệng :- Ai vậy?- Trường Giang kìa. Nó nói sẽ đợi ngày em quay trở lại. Ai ngờ em đi luôn.Trường Giang bâm1 bạn :- Mày không nói, đâu có ai bảo là mày câm đâu.Phương Thùy bật cười. Cô nhìn ba chàng trai :- Ngoài Trường Giang ra, còn ai nữa không ? Anh Cường, anh Triều có gia đình gì vhưa?Trường Giang hấp tấp :- Tụi nó kén lắm . Em có cô bạn ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Chiều Tím Trần Thị Thanh Du tiểu thuyết Việt Nam tiểu thuyết lãng mạn tác giả Việt Nam thể loại tiểu thuyếtTài liệu có liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 447 13 0 -
6 trang 269 0 0
-
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 117 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 80 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 60 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 49 0 0 -
156 trang 47 0 0
-
178 trang 45 0 0
-
108 trang 42 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 42 0 0