Danh mục tài liệu

Truyện ngắn Điều kỳ diệu của tình yêu

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 287.86 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đêm tối, không còn nhìn thấy cô ấy qua gương chiếu hậu nữa, nhưng tôi biết, cô ấy đang mỉm cười. - Duy à, em nhờ anh một việc nhé...Trước mặt tôi lúc này không còn là một cô gái cá tính với đuôi tóc buộc lệch, quần áo kiểu tomboy, hành động thì lúc nào cũng mạnh mẽ như con trai nữa
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Điều kỳ diệu của tình yêuĐiều kỳ diệu của tình yêuĐêm tối, không còn nhìn thấy cô ấy qua gương chiếu hậu nữa, nhưng tôi biết,cô ấy đang mỉm cười.- Duy à, em nhờ anh một việc nhé...Trước mặt tôi lúc này không còn là một cô gái cá tính với đuôi tóc buộc lệch, quầnáo kiểu tomboy, hành động thì lúc nào cũng mạnh mẽ như con trai nữa. Thay vàođó là khuôn mặt đỏ ửng, cúi gằm xuống bàn, hai tay áp chặt vào cốc cacao cònnóng hổi vừa được đưa ra. Nam Phương vụng về che dấu sự lúng túng cực “hiếmhoi” của mình bằng cách đưa cốc cacao lên nhấp một ngụm, trước khi (có vẻ nhưlà lấy hết bình tĩnh) nhìn thẳng vào mắt tôi, phát biểu đầy hùng hồn:- Em cần một partner trong đêm prom của câu lạc bộ vào cuối kỳ. Ờ, và thực ra thìem thấy anh đủ tố chất để có thể đồng hành với em đi tới buổi prom đó... Nếu anhcó thể...- Tuyệt vờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!Tôi suýt đã hét lên như thế trong quán cafe đang yên tĩnh với bản Natalia bằngPiano rất nhẹ nhàng. Ý tôi là tại sao tôi lại đón nhận thông tin này với vẻ ngoàibình thản đến vậy, trong khi thực sự trong lòng tôi đang sung sướng cực kì. Nếutrước giờ tôi chưa tìm được “một cảm giác rất Yomost” thì có lẽ, là ngay lúc nàycảm giác đó đang ào đến. Tôi chỉ hơi buồn cười với vẻ ấp úng của Nam Phươngthôi. 100% là cô bé ấy đang sợ tôi từ chối mà không thể biết rằng, tôi khao khát lờimời này mãnh liệt đến thế nào. Rõ rồi! Nam Phương đâu biết tôi thích cô ấy! Màcòn thích nhiều nữa là đằng khác cơ. ***Một buổi chiều đầy nắng, tôi và Nam Phương ngồi nghịch đống cát trước sân nhàmình. Tôi đang hì hục đào một đường hầm thật to và rộng theo ý Nam Phương đểcó thể đặt mấy con búp bê bằng đất sét cô ấy nặn được từ trưa vào đó, còn NamPhương thì ngồi nhìn với vẻ thích thú. Thấy cô bé cười, tôi buột miệng:- Sau này lớn anh cũng sẽ xây nhà cho em ở.- Em ở cùng bố mẹ mà. – Đôi mắt cô ấy mở to nhìn tôi.- Lớn cơ mà. Giống như bố mẹ anh và bố mẹ em bây giờ ấy. Họ làm đám cưới vàvề ở với nhau. Sau này anh cũng sẽ cưới em.- Anh nói giống Việt Huy thế!Việt Huy là tên ngồi cùng bàn với Nam Phương. Ngày nào đi học về cô ấy cũng kểvề cậu ta, chuyện cậu ta cho kẹo, cho bút chì, cho giấy màu đẹp. Nghe nhắc đếntên hắn, tự nhiên người tôi nóng bừng, tức giận đi về nhà, bỏ dở đường hầm xuyêncát đang xây, mặc cho tiếng Nam Phương cứ í ới gọi lại. Năm đó tôi lên tám, cònNam Phương sáu tuổi. Hmm, khó mà nói chuyện tử tế với nhau ở cái lứa tuổi ấylắm.Gia đình tôi chuyển nhà hai năm sau đó. Bố mẹ mua chung cư cách nhà cũ mườimấy cây số, tôi dù có nhớ cũng không làm sao gặp được cô ấy. Ngót mười nămsau, tôi và Nam Phương tình cờ gặp nhau ở một buổi ra quân của sinh viên thủ đô.Nam Phương của ngày xưa giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Tự nhiên những kíức về cô nhóc ngày xưa lại ùa về trong tôi. Chúng tôi xin số điện thoại và giữ liênlạc.Dĩ nhiên rồi, tôi vẫn còn thích cô ấy lắm. Như hồi bé vậy. Duy chỉ có điều, lần nàytôi sẽ không nói ra nữa. Đúng ra là, tôi định... trả thù chuyện hồi nhỏ ấy mà!Hì. Vậy nên, trái ngược với những suy nghĩ bên trong, tôi lại thể hiện một vẻ bềngoài khá lạnh lùng và có phần “tưng tửng”. Chưa nhận lời cô ấy vội, tôi nhếchmép trước khi order một phần bánh kem hương dâu mà Nam Phương cực thích.Điềm đạm khuấy ly bạc sỉu, tôi ngước lên hỏi Nam Phương:- Sao anh nhớ mới tuần trước em còn nói với anh vụ này em nằm trong ban tổ chứcvà không cần partner cơ mà. Có gì thay đổi à?Nam Phương rục rịch trên chiếc ghế mây, vẻ khổ sở:- Thì ban đầu tưởng là vậy, nhưng không ngờ khi trình lên nhà trường thì bên Câulạc bộ MC cũng có 1 buổi prom như bọn em, chương trình cũng đặc sắc khôngkém, vậy là kết hợp luôn. Em từ ban tổ chức bị đẩy xuống làm chân lăng xăng dobên hội sinh viên cử người xuống điều hành nữa. Và chân lăng xăng thì buộc phảicó partner ANH HIỂU KHÔNG?“Cáu rồi!” – Tôi mỉm cười nghĩ bụng. Vẫn vẻ mặt vô cùng bình thản, cứ như làsắp từ chối vậy.- Anh sẽ được trả công như thế nào đây?- Trả công á? – Nam Phương Tròn mắt, toan bật lại, nhưng nghĩ gì đó lại thôi, ỉuxìu nhìn xuống bàn, khuấy khuấy ly cacao – Tùy anh.- Là em nói đấy nhé! Còn bao nhiêu ngày nữa nhỉ? - “Ý là tôi có bao nhiêu thờigian để lên kế hoạch trả thù đây mà.”- Cuối kỳ mà. Còn lâu. Nhưng anh có biết nhảy không đấy? Tham gia King andQueen mà không biết nhảy là không được đâu.- Biết đủ để dẫn em không bị ngã là được chứ gì. Chuẩn bị đi nhé. Anh sẽ đòi thùlao bắt đầu từ ngày mai đấy.- Hả??? ***Tôi có mặt trước cửa nhà Nam Phương đúng 7h sáng, bấm chuông và được mẹ côấy ra mở cửa. Từ ngày gặp lại Nam Phương, tôi vẫn tới thăm hai bác đều, ngồinghe kể những câu chuyện thời hai nhà còn là hàng xóm. Thi thoảng còn được quàmang về nhà. Lúc là mấy trái ổi hái trong vườn, khi lại túi rau sạch nhà trồng được,bác bảo ma ...