Danh mục tài liệu

Truyện ngắn Đồng hào có ma

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 186.50 KB      Lượt xem: 26      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi cực lực công kích sách vệ sinh đã dạy ta ăn uống phải sạch sẽ, nếu tamuốn được khỏe mạnh, béo tốt. Thuyết ấy sai. Trăm lần sai! Nghìn lần sai! Vìtôi thấy sự thực, ở đời này, bao nhiêu những anh béo, khỏe, đều là những anhthích ăn bẩn cả. Thì đấy, các ngài cứ hãy nhìn ông huyện Hinh, hẳn các ngài phảichịu ngay rằng tôi không nói đùa.Chà! Chà! Béo ơi là béo! Béo đến nỗi giá có thằng dân nào vô ý, buột mồm ra nóimột câu sáo rằng: "Nhờ bóng quan lớn", là ông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Đồng hào có ma Đồng hào có ma Tôi cực lực công kích sách vệ sinh đã dạy ta ăn uống phải sạch sẽ, nếu tamuốn được khỏe mạnh, béo tốt. Thuyết ấy sai. Trăm lần sai! Nghìn lần sai! Vìtôi thấy sự thực, ở đời này, bao nhiêu những anh béo, khỏe, đều là những anhthích ăn bẩn cả. Thì đấy, các ngài cứ hãy nhìn ông huyện Hinh, hẳn các ngài phảichịu ngay rằng tôi không nói đùa. Chà! Chà! Béo ơi là béo! Béo đến nỗi giá có thằng dân nào vô ý, buột mồm ra nóimột câu sáo rằng: Nhờ bóng quan lớn, là ông tưởng ngay nó nói xỏ ông. Tứcthì, mặt bàn là một, mặt nó là hai, bị vả đôm đốp. Mà rồi thằng khốn nạn ấy, ôngtruy cho đến kỳ cùng, không còn có thể làm ăn mở mày mở mặt ra được. Bởi vìông có sẵn trong tay hàng mớ pháp luật, thì ông ngại gì không khép thằng bảo quanbéo vào tội làm rối cuộc trị an. Thế là việc công việc tư, ông đều được trọnvẹn. Vì không những ông được hả giận, lại còn được tiếng mẫn cán là khác nữa. Nhưng cớ sao từ ngày xuất chính tới nay, hai mươi năm trời rồi, ông vẫn cònlẹt đẹt tri huyện mãi. Cái đó không quan hệ. Các bạn học cùng ông, họ đều thăngđường quan cả, vẫn thường phàn nàn hoạn lộ quá chậm chạp của ông. Trướcmặt họ, nghe câu nói thành thực ấy, ông chắp tay, cúi đầu, làm ra vẻ buồn rầu.Nhưng lúc quay lưng đi, ông bĩu môi, chửi thầm một câu, bụng bảo dạ: - Làm bố chánh có vặn xỉ ra mà ăn!Lý lịch của ông huyện Hinh cũng xấu thật.Bởi vì ngồi huyện nào, ông cũng bị dân kiện. Mà quan trên xét ra ông lại trễ nải việcquan. Đời làm quan của ông chỉ có hai việc chính: đánh bạc và chơi gái. Năm nay, ông đã ngoại tứ tuần. Ông vẫn lấy cái tuổi của ông để lên mặt tiềnbối, khinh những ông huyện trẻ khác, nếu tụi này dám chỉ coi ông là bậc ngang hàng.Ông liền khoe thằng Cả nhà ông đã hai mươi nhăm, rồi ông cặp ngón tay trỏ vàngón tay cái với nhau, vê vê trên mép. Trên mép ông, ông đã bao công trình mới cấyđược từng ấy râu. Ông để râu, cho khác hẳn với tụi huyện trẻ nhãi. Nguyên cái damặt ông nhỏ, mà có lẽ vì ông béo quá, nên lỗ chân lông căng ra, căng thẳng quá, đếnnỗi râu không có chỗ nào lách ra ngoài được. Đến nỗi năm bốn mươi tuổi, mà mặtông nó cứ nhẵn thín như thường. Ông bực mình, bèn ra lệnh cấm thợ cạo lia lưỡidao lên môi ông một dao, để ông nuôi râu. Thì sau hết, những lông tơ nó cũng dàira, và trông rõ hơn. Và đến bây giờ, đứng ở hai bên miệng ông, nó thành hai cái dấuchua nghĩa (...). Buổi hầu sáng hôm ấy. Con mẹ Nuôi, tay cầm lá đơn, đứng ở sân công đường. Nó hớt hơ hớt hảiqua cổng chòi, rồi sợ sệt bỡ ngỡ, không biết quan ngồi buồng nào. Bỗng mộtngười mặc áo cánh nái nhuộm vỏ già chạy xồng xộc đến trước mặt nó, và hỏi: - Đi đâu?Con mẹ biết ngay rằng đó là cậu lính lệ. Và như hiểu rõ phép vàoquan, nó giúi đưa cậu lệ hai hào đã cầm sẵn ở trong tay, rồi nói nhỏ: - Nhờ cậu bẩm quan cho tôi vào hầu. Cậu lệ tuy đã cầm tiền, nhưng làm như ta không để ý đến việc nhỏ nhen ấy,bèn vừa thò tay, vừa nói to: - Đưa xem đơn, việc gì? Rồi trong khi nhà Nuôi kể lể, thì cậu lệ đánh vần để đọc lá đơn. Đoạn cậu lắcđầu, nhăn mặt bảo: - Vào kia, nhờ bác nho Quý bác ấy làm hộ cho.Đơn này không được. Con mẹtái mặt, hỏi: - Không được thế nào, thưa cậu?Cậu lệ giơ hai tay ra giảng: - Nghĩa là nếu nhà chị muốn việc chóng xong,nghe chưa? - Thưa cậu, cậu cứ vào trình quan hộ. Chả nói giấu gì cậu, nhà tôibị mất trộm hết sạch cả đồ đạc lẫn tiền nong. Sáng nay, vay mãi mới được đồnghai bạc, để đi trình quan, cậu làm ơn thương hộ cho. Cậu lệ nhìn nét mặt nằn nì của nhà Nuôi, song vẫn thản nhiên: - Tôi bảo nhà chị không nghe thì tôi mặc kệ. Tôi thấy nhà chị ăn mặcthế này, lại bị lúc vận hạn đen đủi, tôi lại chẳng động lòng hay sao? Nhưng ở đây,cái lệ nó thế. Tôi tử tế, nên bảo trước. Nếu nhà chị không theo, thì quan quở, chớ cótrách tôi đấy. Muốn chứng thực lời nói của mình, mẹ Nuôi cởi nút dải yếm ra, rồi xỉanăm đồng hào đôi còn lại lên gan bàn tay, và nói: - Đây này, chẳng tin, cậu đếm mà xem, chỉ còn vừa vặn tiền trình thôi. Cậu lệ lắc đầu. Con mẹ vừa buộc lại tiền, vừa nhăn nhó, van lơn: - Lạy cậu, thương cháu, cho cháu được nhờ. Cậu cứ vào bẩm quanhộ. Hễ quan bắt làm lại đơn, thì cháu xin ra nhờ bác nho Quý ngay. Bỗng một tiếng chuông gọi. Cậu lệ dạ giật một tiếng, rồi ù té chạy. Con mẹNuôi nhìn theo, biết rằng buồng quan ngồi ở chỗ ấy. Nó đánh liều tiến đến, vừatiến, vừa lo. Nó bước chân lên thềm, trống ngực bắt đầu nổi mạnh. Nó đã trôngthấy quan. Nó lại sợ nữa. Vì lo sợ quá, nên quên đứt rằng chính nó đi trình việc mấttrộm. Nó lại tưởng như nó là đứa trộm vậy. Nó rón rén, đứng nép vào cạnh cửa,thập thò, ghé vào trong, và lắng tai nghe. Nó thấy quan đang dặn cậu lệ xuống bảonhà bếp ninh cho thật dừ cái chân giò. Và đến khi cậu lệ dạ tiếng cuối cùng và đi vào sân sau, mé cửa trong, thì nó hiểungay rằng đã mất to ...