
Truyện ngắn HÈ XANH, MOJITO VÀ NHỮNG BẢN NHẠC MƯA
Số trang: 19
Loại file: pdf
Dung lượng: 182.61 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Có những tình yêu rất khó để nhận ra, rất khó để nắm lấy dù trước nay nó vẫn luôn theo sau mình. Như một người dầm mãi trong làn mưa phùn nhè nhẹ sẽ cảm thấy lạnh dần, lạnh dần cho đến khi không còn thấy lạnh nữa. Hay như những người quanh năm sống ở nơi ánh nắng mặt trời chiếu rọi, có bao giờ ngây ngốc bị cảm do một tia nắng bất ngờ tông phải đâu..Tình yêu ấy mỏng manh như giọt mưa, giọt nắng, len nhẹ vào tim thấm dần từng chút một cho ta...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn HÈ XANH, MOJITO VÀ NHỮNG BẢN NHẠC MƯA HÈ XANH, MOJITO VÀ NHỮNG BẢN NHẠC MƯACó những tình yêu rất khó để nhận ra, rất khó để nắm lấy dù trước naynó vẫn luôn theo sau mình. Như một người dầm mãi trong làn mưa phùnnhè nhẹ sẽ cảm thấy lạnh dần, lạnh dần cho đến khi không còn thấy lạnhnữa. Hay như những người quanh năm sống ở nơi ánh nắng mặt trờichiếu rọi, có bao giờ ngây ngốc bị cảm do một tia nắng bất ngờ tôngphải đâu.Tình yêu ấy mỏng manh như giọt mưa, giọt nắng, len nhẹ vào tim thấmdần từng chút một cho ta quen đi để rồi ngộ nhận như một điều tất nhiênvà vô tình phủ nhận nó…..Có những tình yêu như thế đấy! Chỉ là ta có nhận thấy hay không, màthôi.***Nhỏ ngồi phịch xuống đối diện với tôi, kèm theo đó là khuôn mặt mếumáo, đôi mắt ầng ậng nước. Nhỏ không khóc, chỉ là mắt đỏ hoe và nướcmắt sắp sửa rơi, như thế vẫn là chưa khóc. Tôi thôi nghịch ly cà phê sữatrước mặt, thôi phớt lờ mọi chuyển động xung quanh theo thói quen cốhữu. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm của nhỏ, chậm rãi mở lời.“Sao? Mày lại bị đá à?”Nhỏ khóc. Ngay khi tôi vừa kết thúc câu hỏi, nhỏ đã gục mặt xuống bànkhóc nấc lên từng tiếng. Nhỏ khóc như thể trên cõi đời này chỉ mình nhỏlà đau đến mức phải rơi nước mắt. Tiếng khóc của nhỏ như một bàn taythô bạo nắm vặn lấy màng nhĩ của tôi, ngắt nhéo từng thớ thịt mềm sâutrong lòng tôi. Tôi vươn tay ra vỗ nhè nhẹ vào lưng nhỏ.“Nín đi nào! Có gì ấm ức cứ nói ra, tao giải quyết cho mày.”“Mày ơi! Anh Hùng chia tay tao. Anh ấy bảo tao không yêu anh ấy, taochỉ là đứa con nít ham vui vô tâm thôi. Anh ấy cần người biết quan tâmđến anh ấy hơn thế… Nhưng mà, nhưng mà…. Tao đau. Tim tao khôngđập nỗi nữa khi anh ấy bỏ đi…. Rõ ràng tao có yêu…. Tại sao lại nói taonhư thế!!!” Nhỏ vừa nói, vừa gục mặt xuống bàn tiếp tục khóc. Tiếngkhóc nhỏ dần, nhỏ dần cho đến lúc chỉ còn lại những tiếng nấc nhẹ, rấtnhẹ nhưng cũng rất xót lòng.“Thằng đấy nó bị nhũn não. Rõ ràng mày yêu nó như thế mà nó dám phủnhận. Mày để đấy, tao đánh cho nó sáng mắt ra.” Tôi cầm khăn giấy,nâng mặt nhỏ lên rồi chậm rãi lau khô từng vệt nước mắt. Trông nhỏ lúcnày chẳng khác gì cái thời vừa lên bốn lên năm bị cô giáo mẫu giáo tétmông vì tội ăn chậm đâu cơ chứ. Tôi nén tiếng cười, tiếp tục ra vẻnghiêm trọng hết mức có thể.“Thôi…. Hức, tao chẳng cần. Trước giờ mày toàn hứa suông.” Nhỏ cụpmắt xuống, lầm bầm phản đối.“Lần này tao làm thật.”“Thôi!!! Mày làm thật mất công tao lại phải đi đưa cơm tù.” Nhỏ khẽcười, đánh nhẹ vào bàn tay vẫn đang cầm khăn giấy của tôi.“Không cần thật à?” Tôi cũng cười.“Ừ!! Không cần mày đi đánh nhau. Qua tao mượn vai một tí là được.”Nắng chiều tắt hẳn, thành phố lên đèn…. Trong ánh sáng mềm mại nhẹnhàng và âm thanh du dương của bản nhạc piano không lời, nhỏ dựa vàovai tôi ngủ say sưa như một đứa trẻ. Tôi quay về lại trạng thái im lặng,chậm rãi nhâm nhi ly cà phê uống dở, thơ thẩn nhìn mọi chuyển độngcủa ánh sáng đèn pha xe máy. Những chuyển động hối hả của cuộc sốngthành phố về đêm….Chúng tôi ngồi bên nhau như thế, dựa vào vai nhau cho những nỗi buồntừ từ qua đi.***Khi tôi tỉnh dậy, cả thành phố đã khoác lên mình tấm áo rực rỡ được ánhsáng của các loại đèn dệt nên. Tấm áo sáng lấp lánh như những viên kimcương nhiều màu kết dày đặc trên nền nhung đen mềm mại. Trời đã tốihẳn, đồng hồ vừa nhích qua con số bảy giờ ba mươi phút…. Tôi đã ngủkhá lâu.Tôi ngước mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Hắn vẫn ngồi đấy, ngoanngoãn và lặng yên suốt hai tiếng đồng hồ không hề nhúc nhích. Cóchăng chỉ là hiện giờ đang tì đầu vào bức tường bằng kính lớn ngăn cáchquán cà phê với thành phố bên ngoài, lim dim ngủ với một bên tai gắnheadphones. Tóc mái lòa xòa phủ một bên trán, khuôn mặt của hắnhướng ra ngoài lẩn khuất trong một góc không tối nhưng tôi không thểnào nhìn rõ. Hắn vẫn đang ngủ chứ?Đây chẳng phải lần đầu tiên tôi thất tình. Cùng chẳng phải lần đầu tiêntôi cảm thấy uất nghẹn đến không thở được. Vậy mà lần nào cũng nhưthế, đứng trước người bạn trai vừa chia tay tôi vẫn có thể nở một nụ cườithật tươi, thật mạnh mẽ. Nhưng khi đứng trước mặt hắn, bao nhiêu sĩdiện dường như chỉ là một lớp giấy bạc, trông thì thô cứng nhưng lại rấtyếu mềm.Hắn là bạn thân nhất của tôi, một người bạn thân thật sự kể từ lúc tôichập chững tập đi cho đến bây giờ. Người luôn đứng ra bảo vệ tôi, đỡ tôiđứng dậy khi tôi ngã, lau nước mắt cho tôi và ngồi bên cạnh nghe tôi kểlể mỗi khi có chuyện buồn. Tôi không hay khóc nhưng mỗi lần khóc làlại tìm đến trước mặt hắn để khóc một trận thật lớn, buông xuôi nướcmắt cho nó tự do chảy, cuốn đi mọi buồn phiền. Tôi vô tư dựa dẫm vàohắn, còn hắn tự mặc định cho mình việc phải nhận lấy mọi nỗi buồn củatôi.Trong khi, tôi còn ngây ngốc sắp xếp những suy nghĩ vẩn vơ thì cô phụcvụ với chiếc áo sơ mi trắng, nơ cổ màu xanh lá đã đứng ngay bên cạnh.Cô ta nhanh nhẹn đặt xuống bàn một ly Mojito và một miếng bánhChocolate hazelnut ngon lành kèm theo nụ cư ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn HÈ XANH, MOJITO VÀ NHỮNG BẢN NHẠC MƯA HÈ XANH, MOJITO VÀ NHỮNG BẢN NHẠC MƯACó những tình yêu rất khó để nhận ra, rất khó để nắm lấy dù trước naynó vẫn luôn theo sau mình. Như một người dầm mãi trong làn mưa phùnnhè nhẹ sẽ cảm thấy lạnh dần, lạnh dần cho đến khi không còn thấy lạnhnữa. Hay như những người quanh năm sống ở nơi ánh nắng mặt trờichiếu rọi, có bao giờ ngây ngốc bị cảm do một tia nắng bất ngờ tôngphải đâu.Tình yêu ấy mỏng manh như giọt mưa, giọt nắng, len nhẹ vào tim thấmdần từng chút một cho ta quen đi để rồi ngộ nhận như một điều tất nhiênvà vô tình phủ nhận nó…..Có những tình yêu như thế đấy! Chỉ là ta có nhận thấy hay không, màthôi.***Nhỏ ngồi phịch xuống đối diện với tôi, kèm theo đó là khuôn mặt mếumáo, đôi mắt ầng ậng nước. Nhỏ không khóc, chỉ là mắt đỏ hoe và nướcmắt sắp sửa rơi, như thế vẫn là chưa khóc. Tôi thôi nghịch ly cà phê sữatrước mặt, thôi phớt lờ mọi chuyển động xung quanh theo thói quen cốhữu. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm của nhỏ, chậm rãi mở lời.“Sao? Mày lại bị đá à?”Nhỏ khóc. Ngay khi tôi vừa kết thúc câu hỏi, nhỏ đã gục mặt xuống bànkhóc nấc lên từng tiếng. Nhỏ khóc như thể trên cõi đời này chỉ mình nhỏlà đau đến mức phải rơi nước mắt. Tiếng khóc của nhỏ như một bàn taythô bạo nắm vặn lấy màng nhĩ của tôi, ngắt nhéo từng thớ thịt mềm sâutrong lòng tôi. Tôi vươn tay ra vỗ nhè nhẹ vào lưng nhỏ.“Nín đi nào! Có gì ấm ức cứ nói ra, tao giải quyết cho mày.”“Mày ơi! Anh Hùng chia tay tao. Anh ấy bảo tao không yêu anh ấy, taochỉ là đứa con nít ham vui vô tâm thôi. Anh ấy cần người biết quan tâmđến anh ấy hơn thế… Nhưng mà, nhưng mà…. Tao đau. Tim tao khôngđập nỗi nữa khi anh ấy bỏ đi…. Rõ ràng tao có yêu…. Tại sao lại nói taonhư thế!!!” Nhỏ vừa nói, vừa gục mặt xuống bàn tiếp tục khóc. Tiếngkhóc nhỏ dần, nhỏ dần cho đến lúc chỉ còn lại những tiếng nấc nhẹ, rấtnhẹ nhưng cũng rất xót lòng.“Thằng đấy nó bị nhũn não. Rõ ràng mày yêu nó như thế mà nó dám phủnhận. Mày để đấy, tao đánh cho nó sáng mắt ra.” Tôi cầm khăn giấy,nâng mặt nhỏ lên rồi chậm rãi lau khô từng vệt nước mắt. Trông nhỏ lúcnày chẳng khác gì cái thời vừa lên bốn lên năm bị cô giáo mẫu giáo tétmông vì tội ăn chậm đâu cơ chứ. Tôi nén tiếng cười, tiếp tục ra vẻnghiêm trọng hết mức có thể.“Thôi…. Hức, tao chẳng cần. Trước giờ mày toàn hứa suông.” Nhỏ cụpmắt xuống, lầm bầm phản đối.“Lần này tao làm thật.”“Thôi!!! Mày làm thật mất công tao lại phải đi đưa cơm tù.” Nhỏ khẽcười, đánh nhẹ vào bàn tay vẫn đang cầm khăn giấy của tôi.“Không cần thật à?” Tôi cũng cười.“Ừ!! Không cần mày đi đánh nhau. Qua tao mượn vai một tí là được.”Nắng chiều tắt hẳn, thành phố lên đèn…. Trong ánh sáng mềm mại nhẹnhàng và âm thanh du dương của bản nhạc piano không lời, nhỏ dựa vàovai tôi ngủ say sưa như một đứa trẻ. Tôi quay về lại trạng thái im lặng,chậm rãi nhâm nhi ly cà phê uống dở, thơ thẩn nhìn mọi chuyển độngcủa ánh sáng đèn pha xe máy. Những chuyển động hối hả của cuộc sốngthành phố về đêm….Chúng tôi ngồi bên nhau như thế, dựa vào vai nhau cho những nỗi buồntừ từ qua đi.***Khi tôi tỉnh dậy, cả thành phố đã khoác lên mình tấm áo rực rỡ được ánhsáng của các loại đèn dệt nên. Tấm áo sáng lấp lánh như những viên kimcương nhiều màu kết dày đặc trên nền nhung đen mềm mại. Trời đã tốihẳn, đồng hồ vừa nhích qua con số bảy giờ ba mươi phút…. Tôi đã ngủkhá lâu.Tôi ngước mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Hắn vẫn ngồi đấy, ngoanngoãn và lặng yên suốt hai tiếng đồng hồ không hề nhúc nhích. Cóchăng chỉ là hiện giờ đang tì đầu vào bức tường bằng kính lớn ngăn cáchquán cà phê với thành phố bên ngoài, lim dim ngủ với một bên tai gắnheadphones. Tóc mái lòa xòa phủ một bên trán, khuôn mặt của hắnhướng ra ngoài lẩn khuất trong một góc không tối nhưng tôi không thểnào nhìn rõ. Hắn vẫn đang ngủ chứ?Đây chẳng phải lần đầu tiên tôi thất tình. Cùng chẳng phải lần đầu tiêntôi cảm thấy uất nghẹn đến không thở được. Vậy mà lần nào cũng nhưthế, đứng trước người bạn trai vừa chia tay tôi vẫn có thể nở một nụ cườithật tươi, thật mạnh mẽ. Nhưng khi đứng trước mặt hắn, bao nhiêu sĩdiện dường như chỉ là một lớp giấy bạc, trông thì thô cứng nhưng lại rấtyếu mềm.Hắn là bạn thân nhất của tôi, một người bạn thân thật sự kể từ lúc tôichập chững tập đi cho đến bây giờ. Người luôn đứng ra bảo vệ tôi, đỡ tôiđứng dậy khi tôi ngã, lau nước mắt cho tôi và ngồi bên cạnh nghe tôi kểlể mỗi khi có chuyện buồn. Tôi không hay khóc nhưng mỗi lần khóc làlại tìm đến trước mặt hắn để khóc một trận thật lớn, buông xuôi nướcmắt cho nó tự do chảy, cuốn đi mọi buồn phiền. Tôi vô tư dựa dẫm vàohắn, còn hắn tự mặc định cho mình việc phải nhận lấy mọi nỗi buồn củatôi.Trong khi, tôi còn ngây ngốc sắp xếp những suy nghĩ vẩn vơ thì cô phụcvụ với chiếc áo sơ mi trắng, nơ cổ màu xanh lá đã đứng ngay bên cạnh.Cô ta nhanh nhẹn đặt xuống bàn một ly Mojito và một miếng bánhChocolate hazelnut ngon lành kèm theo nụ cư ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện tình lãng mạn tình yêu lãng mạn ký ức tình yêu truyện ngắn lãng mạn truyện tình yêu nhật ký tình yêu truyện ngắn tình yêuTài liệu có liên quan:
-
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 212 0 0 -
8 trang 46 0 0
-
SỨ GIẢ CỦA THẦN CHẾT - Sidney Sheldon
169 trang 45 0 0 -
6 trang 43 0 0
-
Kinh nghiệm mua bò của nông dân
5 trang 42 0 0 -
cô gái mang trái tim đá: phần 2 - nxb văn học
303 trang 40 0 0 -
4 trang 37 0 0
-
cô gái mang trái tim đá: phần 1 - nxb văn học
285 trang 36 0 0 -
5 trang 35 0 0
-
43 trang 34 0 0
-
4 trang 33 0 0
-
8 trang 33 0 0
-
7 trang 32 0 0
-
Tạm biệt cậu...tình đầu của tớ
13 trang 30 0 0 -
10 trang 28 0 0
-
Tình Ca Và Cơn Mưa - Hoàng Thu Dung
168 trang 28 0 0 -
20 trang 28 0 0
-
8 trang 28 0 0
-
10 trang 27 0 0
-
Mọi Điều Ta Chưa Nói - Marc Levy
218 trang 27 0 0