Danh mục tài liệu

Truyện ngắn Không thể thiếu nhau

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 673.85 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quân nhớ cái cách Nhã chun mũi, phàn nàn mái tóc Quân, nhớ cái mùi hương nước xịt tóc mà Nhã đã dùng để xử lí cái mái tóc ấy. “Quân hiểu là mình không thiếu Quân được mà…” - Đó là những lời cuối cùng của Nhã mà Quân còn đọc đến… *** - Thằng hâm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Không thể thiếu nhauKhông thể thiếu nhauQuân nhớ cái cách Nhã chun mũi, phàn nàn mái tóc Quân, nhớ cái mùi hươngnước xịt tóc mà Nhã đã dùng để xử lí cái mái tóc ấy.“Quân hiểu là mình không thiếu Quân được mà…” - Đó là những lời cuối cùngcủa Nhã mà Quân còn đọc đến… ***- Thằng hâm. Thằng điên. Ngốc, bấn loạn!!!- Mày có thôi sỉ vả tao đi không hả?Quân tức mình hét lại. Đạt đã mắng nó hơn một tiếng đồng hồ sau khi nghe nó báotỉnh bơ: “Tao không thích Nhã nữa!”. Đạt lúc này đang bấm cell một cách điêncuồng, nó đã làm như thế suốt trong khi mắng Quân. Bên kia đầu dây, tiếng nói vôhồn lặp đi lặp lại: “Thuê bao quý khách vừa gọi…”. Đạt xách ba lô bỏ ra ngoài,không quên cảnh báo:- Nhã mà có chuyện gì tao giết mày!Quân mặc kệ. Đó chỉ là cảm xúc tức thời thôi. Nhã lại vốn là người đa cảm, có thểshock một chút, một chút thôi, rồi sẽ qua ngay mà… Tại sao Đạt lại làm lớnchuyện lên như thế?!Quân quen Nhã 5 năm trời, từ lúc mới vào cấp 3. Bữa đó nó và đám bạn thân, cócả Đạt, đến một quán nhỏ để họp mặt. Khi cô bé nhân viên ra ghi order, Đạt bỗngrú lên vui sướng. Hóa ra Nhã ngày xưa là hàng xóm của nó, sau này gia đìnhchuyển ra Bắc nên mất liên lạc, bây giờ bỗng gặp lại ở nơi làm thêm của cô bé. Đạtkéo Nhã xuống trò chuyện. Nhã thật sự là một cô gái thú vị, không nổi bật, khôngxinh đẹp, không hóm hỉnh, không quá dịu dàng, nhưng thú vị. Quân đã hẹn Nhã đichơi sau lần gặp gỡ bất ngờ đó. Rồi nó tỏ tình với Nhã, trong một ngày nắng gaygắt. Quân biết Nhã thích nó. Quân cũng biết Đạt có tình cảm đặc biệt với Nhã.Nhưng Quân càng biết nó cũng muốn có Nhã ở bên. Và, dù sao thì Nhã đã đồng ýchọn nó, Đạt không thể nói gì được. May mắn thay, Đạt đã chọn cách xem mọichuyện là bình thường, nó vẫn chơi với Quân và Nhã như không có gì xảy ra, nhưthể nó chưa bao giờ dành tình cảm nồng nhiệt cho Nhã suốt cả thời thơ ấu vậy.Nhã thương Quân tha thiết. Cô bé luôn tìm mọi cách làm cho Quân vui. Tuy vậy, ởbên những người khác, Nhã ít cười, hầu như là không. Nhã chỉ dành những nụ cườicủa mình cho riêng Quân mà thôi. Đã nhiều người bảo với Quân là Nhã nhàmchán, Nhã kiêu. Họ bảo Quân mà quen với Nhã thì quá là uổng phí, Quân là mộtđứa con trai nổi bật, không như Nhã, cô gái vừa từ Bắc vào đầy e ngại và sống côlập. Nhưng Quân mặc kệ, nó hay đến thăm Nhã ở quán trà Nhã làm thêm sau giờhọc, nó thích ngồi ở một góc và ngắm nhìn cô bé lăng xăng ghi order, bưng bê.Nhã của Quân luôn như vậy, chỉ cười những lúc cần phải cười. Luôn nhẹ nhàngthoang thoảng.Bởi thế mà Quân chán. Ừ, tự nhiên một buổi sáng tỉnh dậy, Quân xem tin nhắn củaNhã vừa send đến, chúc Quân một ngày tốt lành. Rồi Quân reply lại, một cách vôthức.“Nếu không có Quân, Nhã có sao không?” Tin tiếp theo send đến gần như ngaytức thì. Người gửi có lẽ đã hỏang hốt trả lời ngay, mong biết được ý nghĩa của câuhỏi vu vơ trên. “Quân hiểu là mình không thể thiếu Quân được mà. - Câu trả lờiđầy tính phụ thuộc. Quân quyết định chấm dứt tại đây. 5 năm là quá đủ cho cái gọilà tình cảm của Quân và Nhã. Nhưng không bao giờ Quân nói thẳng ra: “Mìnhchia tay đi!”, nó chọn cách trốn tránh. 5 năm quen nhau đã giúp cho Quân hiểuNhã là một người dễ tan vỡ, như thủy tinh. Nó sợ nói thẳng thừng sẽ làm cho Nhãshock và không gượng nổi. Nó mặc những sms, những cuộc gọi, những lần tìm gặpcủa Nhã, nó thôi lui tới nơi Nhã làm việc. May mắn là hai đứa không học cùngtrường, điều đó càng khiến cho chủ tâm của Quân được thuận lợi.- Mày nói cho tao biết, Nhã đi đâu rồi?Quân im lặng, lòng nó cũng như đang có lửa đốt. Đạt cứ hỏi dồn dập làm nó càngthêm rối rắm. Sau một thời gian cứu vãn vô vọng, Nhã lặng thinh với Quân, nhưngĐạt thì không đồng ý lặng thinh như vậy. Nó đâm ra ức chế với thằng bạn thân vìcách cư xử thật tồi với Nhã. Nhã bỗng biến đi đâu mất, không đứa nào trong tụi nóbiết. Đạt tìm Nhã khắp nơi, nó gọi ra Bắc, nói năng khéo thế nào chẳng biết để hỏidò gia đình Nhã xem cô bé có đang ở đó không, nhưng không có. Nhã không vềHà Nội nghỉ hè. Chủ tiệm trà bảo Nhã xin nghỉ phép vài tuần, anh cũng không biếtcô đi đâu. Lúc này Quân mới thấy bồn chồn, điện thọai tắt, hoặc đã đổi số, Nhã đãđi đâu? Cô bé đã xuất hiện đột ngột trong đời nó vào một ngày nó đi chơi với hộibạn. Bây giờ cô lại biến mất, cũng đột ngột như vậy. Nhã không phải là một cơngió để đơn thuần tan vào không khí, Nhã đã phụ thuộc vào Quân, nhưng lúc cần,không phải cô không thể bứt ra được. Nụ cười của Nhã đã in vào tâm trí Quân.Quân cay đắng nhận ra, khi nó hỏi Nhã rằng nếu thiếu nó, Nhã có sao không, nó đãquên mất chiều ngược lại, nếu thiếu Nhã, nó sẽ thế nào? Và cả Đạt nữa, khi Quânlấy đi Nhã, Đạt đã chọn cách đồng ý, để duy trì tình bạn với nó, chôn tình cảm ấuthơ vào sâu trong lòng. Vậy mà Quân đã khiến cho Đạt mất cả tình bạn ấy và mấtcả Nhã nữa…Rồi Đạt cũng đi đâu mất.Một mùa hè gay gắt với Quân, sự thiếu vắng khiến nó thấy cồn cào. Họ đã đi đâurồi? Thiếu họ, có lẽ Quân sẽ “có sao” nhiều lắm. Đó là điều mà nó đã không lườngtrước được. Hơn một tuần sau khi Đạt biến mất, Quân đang bước đi trên những conđường Sài Gòn một chiều nắng gắt. Nắng chiếu thẳng vào mặt nó, vào tay nó, vàomái tóc con trai dựng lên chia chỉa một cách bất trị, mái tóc mà Nhã đã bao lầnvuốt, ép nó xuống một cách vô vọng. Quân nhớ cái cách Nhã chun mũi, phàn nànmái tóc Quân, nhớ cái mùi hương nước xịt tóc mà Nhã đã dùng để xử lí cái mái tócấy. Nắng cứ vây tỏa khắp nơi không thương tiếc, nóng một cách bức bối. Và Quâncũng nhớ cái ngày mà nó tỏ tình với Nhã cũng là một ngày nắng gay gắt thế nàycủa một mùa hè 5 năm trước. Khi Nhã mỉm cười và đưa bàn tay nhỏ nhắn choQuân nắm lấy, Nhã vừa bước đi bên Quân, vừa dùng bàn tay kia cầm cốc trà sữa,luôn miệng than nóng. Rồi Nhã nói với Quân rằng nếu có dịp, Nhã sẽ lên Đà Lạttránh cái nắng Sài Gòn, Nhã không thích tránh nắng ngoài Hà Nội vì cái lạnh củaHà Nội là c ...