Danh mục tài liệu

Truyện ngắn Lỡ hẹn

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 366.36 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Linh mỉm cười, bất giác thấy mình hạnh phúc. Tình yêu của cô, dù mong manh nhưng ôm ấp trọn vẹn một mối tình xa. Như vậy, không bao giờ khiến Linh thấy hối tiếc vì đã đợi chờ. Lần đầu tiên…Linh vừa tròn mười tám – cái tuổi mộng mơ đẹp đẽ nhất của người thiếu nữ. Linh đã đi trong mưa, chạy trong mưa và khóc cùng với mưa xối xả. Ngày đặc biệt ấy Linh chờ đợi một người – người đặc biệt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Lỡ hẹnLỡ hẹnLinh mỉm cười, bất giác thấy mình hạnh phúc. Tình yêu của cô, dù mongmanh nhưng ôm ấp trọn vẹn một mối tình xa. Như vậy, không bao giờ khiếnLinh thấy hối tiếc vì đã đợi chờ.Lần đầu tiên…Linh vừa tròn mười tám – cái tuổi mộng mơ đẹp đẽ nhất của người thiếu nữ. Linhđã đi trong mưa, chạy trong mưa và khóc cùng với mưa xối xả. Ngày đặc biệt ấyLinh chờ đợi một người – người đặc biệt. Nhưng người ấy không đến, mang baotủi hờn và tổn thương giẫm đạp chồng chất lên trái tim của cô. Linh buồn đến vụnvỡ, thân hình mảnh mai như tan trong màn mưa màu bạc. Đêm ấy, Linh sốt cao.- Hôm qua mày đi đâu đấy? Cả đêm tao không thấy mày về!Thằng bạn cùng phòng hất hàm hỏi.- Chơi. Mày hỏi làm gì? - Duy đáp, gọn lỏn, tỉnh bơ.- Cái Linh nó chờ mày, nó gọi cho tao. Tao thấy nó khóc. Mà hình như hôm qua làsinh nhật nó hả? - Thằng bạn lại hỏi tiếp.Lần này Duy im lặng. Năm phút sau, Duy bỗng nhiên trả lời.- Lỡ hẹn. Tao đi chơi về muộn. Thấy khuya rồi nên tao không qua.- Nó ốm đấy! Nghe bảo sốt cao.Thằng bạn nói nốt vài từ cuối cùng rồi ngán ngẩm đi ra phía ngoài cửa, đóng “sập”một cái bỏ lại Duy với những bóng nước nhòe trên mắt. Tự nhiên Duy thấy cổhọng đắng và gò má mình ươn ướt. Duy tự nhìn mình trong cái gương nhỏ treolủng lăng trên tường của căn nhà cấp bốn xập xệ.- Thằng đểu!Duy cười nụ cười nửa miệng mỉa mai. Rồi anh gục xuống giường, khóc rấm rứt.Lần thứ hai…Linh tròn hai mươi tuổi, cái tuổi thôi bồng bột và bớt trẻ con. Ở tuổi này, hầu hếtnhững người con gái cho mình nhiều quyền lựa chọn. Nhưng Linh vẫn chỉ chọnmột người – là Duy.Những năm tháng hai người bên cạnh nhau không ngắn, cũng chẳng quá dài.Nhưng Linh tin vào trực giác của mình, rằng cô đã tìm được một người đàn ôngtốt. Người ấy nhất định sẽ làm cho Linh hạnh phúc. Với người con gái, chỉ cầnhạnh phúc bên cạnh người mình yêu thôi là mãn nguyện lắm rồi.Nhưng…Hạnh phúc thì bao nhiêu mới vừa, bao giờ mới đủ?Linh không cân, đo, đong, đếm được, càng không thể cầm nắm thành hình thànhkhối.Thế nên… Linh lơ ngơ giữa đi và ở, giữa được và mất. Khi ấy, Duy làm Linh vụnvỡ lần thứ hai…- Hôm qua anh đi đâu thế?Cô hỏi nhỏ khi đang nằm gọn trong vòng tay của Duy.- Chơi. Sao?Duy uể oải đáp.- Hôm qua… sinh nhật em. Em chờ nhưng không thấy anh đến.Linh bẽn lẽn, đôi bàn tay trắng ngần, nhỏ xíu vặn vẹo vào nhau như sợ sệt.- Bận. Chúc mừng sinh nhật.Duy hờ hững. Đặt một cái hôn nhẹ lên gò má Linh. Nơi ấy, những giọt tròn đanglăn, đôi mắt hoe đỏ, rèm mi đẫm nước. Nhưng Linh khóc một cách trật tự và ngoanngoãn. Linh thậm chí còn không dám nấc.- Về đi, anh phải đi bây giờ!Duy buông lơi cô ra khỏi vòng tay mình, vội đứng dậy tìm cái áo sơ mi treo trêngiá. Lúc Duy ra khỏi cửa, toan nổ xe phóng đi thì Linh ngập ngừng.- Em nhìn thấy anh đi với cô ấy…Linh lau nước mắt, xách túi ra về. Cô không cần Duy chở, không cần nghe lời giảithích, cứ thế bước đi. Mỗi bước đi của Linh nặng nhọc và mệt mỏi. Linh khôngbiết mình đang trông đợi điều gì, chờ đợi điều gì. Những niềm tin hão huyền thuởmười tám đẹp như mơ ấy có lẽ với cô đã quá xa vời. Nhưng ở tuổi hai mươi, Linhvẫn còn luyến tiếc, cô muốn được chờ đợi thêm một lần nữa.Sau khi Linh đi, Duy xuống xe, bước vào nhà, nằm vật trên giường với cơn bãolòng. Anh sợ thấy Linh khóc, sợ phút chạm mặt cô chạm phải những giọt nước mắttrong như thủy tinh. Thấy mắt Linh buồn, Duy hoảng hốt. Đã bao lần anh bị ámảnh bởi câu nói: “Mình chia tay anh nhé!”. Đó là điều mà Duy sợ hãi nhất khi đốidiện với Linh. Nhưng hết lần này đến lần khác anh làm cô như tan vỡ. Mỗi câu nóinhẹ như thinh không của Linh cũng khiến Duy trăn trở. Bởi Duy sai, bởi anh đàohoa với những cô gái khác, đa tình với tất thảy những bóng hồng quanh mình…nhưng… Duy lạnh lùng và vô tâm với Linh biết mấy. Duy thấy cổ mình nghẹnđắng. Nước mắt cứ thế tuôn trên hai gò má. Duy run rẩy với cảm giác tội lỗi bủavây.Lần cuối…Là khi Linh ra sân bay, quyết tâm đến với một miền đất mới. Cô không hy vọngtình yêu mình đủ lớn để ấp ủ một mối tình xa. Nhưng… cô lại mong chờ điều ấybiết nhường nào.Trước khi đi, Linh hỏi ý kiến Duy, Duy đáp khẽ.- Ừ, em đi đi. Anh chờ!Lần đầu tiên Duy nói sẽ chờ Linh. Lần đầu tiên Linh không phải là người chờ đợi.Đó cũng là lần đầu tiên mà Linh nhìn thấy Duy khóc vì mình. Mắt anh hoe đỏ,giọng mũi như bị nghẹt lại, nhưng vẫn trầm ấm và thân thương vô cùng.Linh vòng tay ôm lấy Duy, hôn lên má và thì thầm bên tai.- Một tuần nữa em đi.Nói xong Linh dụi đầu vào vai Duy như mèo con nhõng nhẽo. Chưa bao giờ côcho phép mình làm thế, chưa bao giờ cô muốn gần Duy hơn lúc này. Có lẽ bởi vìLinh sắp xa Duy, sắp không còn có thể vòng tay bên cạnh và ôm ghì lấy Duy nhưlúc này nữa. Nên Linh tỏ ra sợ sệt, và yếu đuối.- Mình chia tay nhé!Câu nói của Duy khiến Linh muốn tin là đùa cợt. Nhưng ...