Danh mục tài liệu

Tuyển tập truyện cười dân gian p2

Số trang: 23      Loại file: doc      Dung lượng: 95.50 KB      Lượt xem: 44      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tui nhìn lại cái mô đất mình mới vừa bước xuống. Úy trờiđất, thánh thần, thổ võ ơi! Con rùa! Con rùa vàng lớn quátrời! Té ra tui ngồi mài phản trên lưng nó hồi hôm tới giờmà hỏng hay.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tuyển tập truyện cười dân gian p2 Bả đứng nhìn tui mà mặt mày tái mét, đưa tay ngoắc: - - Ông ơi! Ông phóng xuống đây, chạy lại đây, mau đi! Tui cười hề hề, thủng thỉnh bịt khăn đầu rìu qua trán, lấy cục đá mài, vác phản lên vai, bước xuống mô đất đi lại bên vợ tui. Bả nắm vai tui xoay ngược lại: - Ông ngó trở lại coi, kìa ! Tui nhìn lại cái mô đất mình mới vừa bước xuống. Úy trời đất, thánh thần, thổ võ ơi! Con rùa! Con rùa vàng lớn quá trời! Té ra tui ngồi mài phản trên lưng nó hồi hôm tới giờ mà hỏng hay.Xin chịu Có anh chàng kia, vốn ngốc đại là ngốc, mà lại phải đi làm - rể nên trong bụng rất lo. Biết tính con, nên trước khi đi bố mẹ gọi vào dặn dò: - Ở rể thì khó gì mà ngại. Chỉ cần bố vợ làm gì thì mình làm nấy, cho khỏi mất lòng ông là được. Anh ta nghe nói vững dạ vội khăn gói đi sang nhà vợ. Hôm ấy cũng ngồi ăn cơm với bố vợ, thấy bố vợ gắp thịt, anh cũng gắp thịt; bố vợ chấm rau cũng chấm rau, bố vợ cầm đũa tay trái anh cũng đổi đũa sang tay trái. Bố vợ vô ý đánh vãi mấy hạt cơm ra chiếu, anh cũng bỏ mấy hạt cơm ra chỗ mình ngồi. Bố vợ đang ăn canh miến thấy thế không nhịn cười được, bật phì cười, nào ngờ bị sặc. Một sợi miếng lòng thòng thò ra ngoài lỗ mũi. Anh ta nhìn bố vợ, ngẩn người ra, rồi đứng dậy chắp tay vái dài: - Thưa thầy, mấy trò khác thì con còn cố được, chứ trò này thì con xin chịu!Nói sao cũng được Ngày trước, có một người rất thích uống rượu, có rượu là - uống không biết chán, cho nên sinh ra nghiện nặng. Một lần, anh ta đến kinh thành làm ăn, tình cờ gặp người quen. Oái oăm là người quen này rất keo kiệt. Sau khi gặp người quen, anh nghiện rượu nêu ý kiến : - Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, hiện giờ tôi đang thèm chén rượu. Chúng ta về nhà anh chơi, có chén rượu cho tôi giải sầu thì hay quá. Người quen nói : - Nhà tôi ở cách đây xa lắm, chẳng nỡ để anh vất vả vậy. Anh nghiện nói : - Không sao, xa lắm cũng chỉ hai ba mươi lý chứ mấy. Người quen nói : - Nhà tôi chật chội không dám mời anh. Anh nghiện rượu nói : - Chẳng hề gì, chỉ cần rộng bằng cánh cửa mở là được. Người quen nói : - Tôi không chuẩn bị cốc chén uống rượu, nên không uống được. Anh nghiện rượu nói ngay : - Xem anh nói đến mức nào nào, bao năm chúng ta là tri kỷ, không có chén cũng chẳng sao, bê cả lọ tu cũng được.Sĩ diện hão - Một anh đồ kiết đi tìm nơi dạy học. Ðường xa, người mệt, còn trong túi vài đồng, thầy vào quán ăn vài củ khoai cho đỡ đói. Thầy vừa ăn vừa uống nước ra vẻ ung dung lắm. Ăn hết củ thứ nhất, rồi củ thứ hai, thầy muốn chén củ nữa nhưng lại sợ hết mất tiền. Cái miệng vẫn thòm thèm. Nhân lúc cô hàng vào bếp, thầy vội vơ nắm khoai vắt lại bỏ vào mồm. Không ngờ, cô hàng quay ra, nhìn thấy. Thầy cố ra vẻ thản nhiên bảo: - Ta ăn thêm vắt xôi đậu. Cô hàng thừa hiểu, nhưng tảng lờ như không biết gì, bảo thầy: - Vậy xin thầy giả tiền cả vắt xôi đậu. Thầy bấm bụng đưa nốt đồng cuối cùng.Đậu phụ mắm tôm - Hai ông đồ rủ nhau vào hàng đánh chén. Nhìn vào đĩa đậu phụ trên mâm, một ông nói: - Tôi ra một câu, ông đối được cho thông thì tôi chịu tiền cả, đối không thông thì ông chịu tiền cả. Ông kia bằng lòng. - Nướng đậu phụ cho cha ăn. Ðối đi! Ông kia ngẫm nghĩ một lát, rồi đọc: - Sắc ích mẫu cho mẹ uống. Ông trả tiền nhé! Ông ra câu đối hơi hoảng. Nhưng rồi ông ta trấn tĩnh được thong thả nói: - Ðối sát đấy. Phụ là cha đối với mẫu là mẹ, uống đối với ăn. Có điều thông thì chưa thông. - Thông thế nào nữa? - Ðậu phụ không có mắm tôm thì ăn vói gì? Ăn với ích mẫu được ư? Ðối thế này mới thông: Lấy mắm tôm cho mẹ chấm. Ông trả tiền chứ!Sợ sét bà - Xưa có một thầy đồ ngồi dạy học ở một nhà người đàn bà goá. Bữa nào ăn cơm, bà cũng chỉ cho thầy ăn vừa sét bát thì thôi. Một hôm, trời mưa sấm sét dữ lắm. Người đàn bà sợ run cầm cập, còn thầy đồ thì thản nhiên như không. Người đàn bà thấy vậy hỏi: - Thầy không sợ sét ư? Thầy đồ đáp: - Tôi không sợ sét của trời, tôi chỉ sợ sét của bà thôi. Cứ mỗi ngày ba sét ba lượt thì tôi cũng chết đói mất.Bánh tao đâu Ông thầy đồ nọ vốn tính tham ăn. Bữa ấy có người mời đi - ăn cỗ, thầy mới cho một cậu học trò nhỏ theo hầu. Ðến nơi, thầy ngồi vào cỗ, bảo học trò đứng bên cạnh. Trông thấy trong mâm cỗ còn nhiều bánh trái, bụng no nhưng thầy lại muốn bỏ túi mấy chiếc. Sợ người chung quang nom thấy thì mất thể diện, thầy mới cầm bánh thản nhiên đưa cho học trò, bảo: - Này, con cầm lấy! Vừa đưa, thầy vừa nháy ra hiệu bảo cất mang về cho thầy. Cậu học trò không hiểu được ...