Danh mục tài liệu

Vũ điệu quỷ - Phần 11

Số trang: 13      Loại file: doc      Dung lượng: 103.50 KB      Lượt xem: 28      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

SPI là một phòng hẹp và dài đầy những giá kim loại xếp thành hàng dài từ sàn tới trần cùng những lối đi vừa cho một người. Những cái giá xếp đầy hồ sơ bệnh án. Mỗi hồ sơ bệnh án đều mang một dải đen. Hàng trăm dải đen liên tiếp nhau tạo thành những dòng màu đen dày khoảng 3cm lượn sóng khiến người ta có cảm giác những hồ sơ bị cắt ở giữa. Đường vào căn phòng bị chắn bởi cái bàn cao ngang eo. Phía sau cái bàn là một phụ nữ châu Á...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vũ điệu quỷ - Phần 11 Phần 11SPI là một phòng hẹp và dài đầy những giá kim loại xếp thành hàng dài từ sàn tới trầncùng những lối đi vừa cho một người. Những cái giá xếp đầy hồ sơ bệnh án. Mỗi hồsơ bệnh án đều mang một dải đen. Hàng trăm dải đen liên tiếp nhau tạo thành nhữngdòng màu đen dày khoảng 3cm lượn sóng khiến người ta có cảm giác những hồ sơ bịcắt ở giữa. Đường vào căn phòng bị chắn bởi cái bàn cao ngang eo. Phía sau cái bàn làmột phụ nữ châu Á khoảng bốn mươi tuổi, mắt đang chăm chú đọc tờ báo lá cải tiếngchâu Á. Những con chữ tròn - có lẽ là tiếng Thái hay tiếng Lào gì đó. Khi thấy tôi, chịta liền đặt tờ báo xuống và nở nụ cười như thể tôi đang đem tới tin tốt lành. Tôi xin phép được xem hồ sơ bệnh án của Charles Lyman Jones Đệ tứ. Cái tên đódường như chẳng có gì nghĩa gì với chị ta. Chị ta với tay xuốn dưới ngăn bàn và chìa ramột tấm thẻ 3x4cm có ghi: Thẻ yêu cầu SPI. Tôi liền điền đầy đủ những thông tincần thiết và đưa cho chị ta. Chị ta nhận lấy và cười: - Jones à. Nói rồi chị đi vào trong các hàng hồ sơ. Chị ta tìm kiếm một lát, đi đi lại lại rồi lôi ra mấy tập hồ sơ, nhấc các dải vải vàxem phiếu đi xem. Khi trở lại, chị ta không mang theo thứ gì trên tay. - Không có ở đây, thưa bác sĩ. - Chị có biết nó nằm ở đâu không? Chị ta lắc đầu. - Có lẽ ai đó đã lấy đi rồi. - Chắc chắn là vậy, thưa bác sĩ. - Hừm - Tôi thốt lên và tự nhủ không biết ai lại quan tâm tới hồ sơ bệnh án của mộtđứa bé hai tháng tuổi đã chết. - Hồ sơ bệnh án này rất quan trọng - để nghiên cứu. Không biết có cách nào để tôiliên lạc được với người đã lấy nó đi không nhỉ? Chị ta nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười và lôi thứ gì đó ra từ ngăn kéo tủ. Đó là baothuốc xì gà của EI Producto. Bên trong là mấy chồng mẫu kê khai yêu cầu SPI đượcgắn bằng kẹp. Có năm chồng. Chị ta bày tất cả lên mặt bàn. Những tấm thẻ trên cùngđều mang chữ ký của các nhà bệnh học. Tôi đọc tên các bệnh nhân, không thấy có sựsắp xếp theo vần chữ cái hay theo hệ thống phân loại nào cả. Chị ta lại cười và nói: - Xin ông cứ thử tìm xem. Nói rồi chị ta lại dán mắt vào tờ báo. Tôi tháo bỏ cái kẹp khỏi chồng thẻ và lục qua tất cả các mẫu yêu cầu. Chẳng baolâu tôi phát hiện ra rằng nơi đây không hề tồn tại một hệ thống nào cả. Các tập phiếuđược xếp theo ngày yêu cầu, mỗi chồng là một tháng, mỗi phiếu xếp theo thứ tự ngày.Có tất cả năm chồng phiếu bởi vì lúc này là tháng Năm. Vậy là không thể làm tắt được, phải kiểm tra từng phiếu một. Và nếu hồ sơ bệnhán của Chad được lấy ra từ trước tháng Một thì phiếu yêu cầu đã bị bỏ đi khỏi đây rồicũng nên. Tôi bắt đầu đọc tên của những đứa trẻ xấu số, thấy rằng chúng chỉ là sự sắp xếpcác chữ cái một cách bừa bãi. Một phút sau, tôi đã có được thứ mình muốn tại chồng của tháng Hai. Một tấm thẻcó ghi ngày 14 tháng Hai đã được ai đó chữ rất xấu ký. Tôi xem xét kỹ từng nét chữ vàcuối cùng đã luận ra tên của người đó là Herbert D.Kent Herbert, hay là Dr.KentHerbert. Ngoài chữ ký, ngày tháng, và số điện thoại nhánh của bệnh viện ra, dải giấy đókhông còn là chữ gì khác; các thông tin như vị trí công tác, chức danh, khoa, lý do yêucầu đều không được điền vào đầy đủ. Tôi sao lại phần điện thoại nhánh và cảm ơnngười phụ nữ ngồi phía sau chiếc bàn. - Thế là được rồi sao? - Chị ta hỏi. - Chị có biết người này là ai không? Chị ta nhìn vào tờ khai. - Hebert à... Không. Tôi chỉ mới làm việc ở đây được một tháng - Nói rồi chị ta lạicười - Bệnh viện này tốt lắm - Chị ta vui vẻ nói. Tôi bắt đầu tự hỏi không hiểu chị ta có biết mình đang làm gì ở đây không. - Chị có danh bạ điện thoại của bệnh viện không? Vẻ mặt chị ta đầy bối rối. - Cuốn sách ghi các số điện thoại ấy... Cuốn có màu vàng ấy? - À - Chị ta cúi xuống và lôi ra một cuốn từ phía dưới chiếc bàn. Trong danh bạ điện thoại của bệnh viện không có ai tên là Herbert ạ. Phần sau làdanh sách những người không phải nhân viên bệnh viện, tôi tìm thấy một cái tênRonald Herbert với chức danh trợ lý giám đốc dịch vụ lương thực. Tuy nhiên, phầnđiện thoại nhánh lại không giống như ghi ở dải giấy, mà chẳng lẽ một người làmcông tác phục vụ ăn uống lại quan tâm tới trường hợp đột tử của trẻ sơ sinh? Tôi cảm ơn chị ta rồi ra về. Vừa kịp lúc cánh cửa đóng, chị ta nói với theo: - Bác sĩ, ông lại nhà. Tôi lại men theo hành lang đường hầm, qua văn phòng của Laurence Ashmore. Cánhcửa vẫn đóng. Khi tôi dừng lại nghe ngóng thì chợt như nghe thấy tiếng chuyển độngở phía bên kia. Tôi tiếp tục đi, mắt nhìn quanh để tìm buồng điện thoại. Cuối cùng, trời cũng khôngphụ công, tôi đã tìm được một buồng điện thoại ngay cạnh cầu thang máy. Tôi chưakịp tới thì cánh cửa thang máy bật mở. Presley Huenengarth hiện ra, đứng đó và nhìntôi chằm chằm. Lưỡng lự một lát rồi anh ta cũng bước ra. Quay lưng lại phía tôi,Huenengarth rút từ trong túi ra một bao Winstons và loay hoay bóc. Cánh cửa cầu thang máy bắt đầu đóng lại ...

Tài liệu được xem nhiều: