Vượt Qua Sóng Dữ Tác giả: Dạ Thu Chương 1: Đêm đã khuya. Dãy rừng cao su vắng ngắt, tĩnh lặng. Ánh đèn đường hắt ra một vệt sáng phía bìa rừng. Còn phía trong thì tối thăm thẳm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vượt Qua Sóng Dữ - Chương 1&2 Vượt Qua Sóng Dữ Tác giả: Dạ Thu Chương 1 Đêm đã khuya. Dãy rừng cao su vắng ngắt, tĩnh lặng. Ánh đèn đường hắt ra một vệtsáng phía bìa rừng. Còn phía trong thì tối thăm thẳm. Hoàn toàn vắng bóng người.Bỗng từ phía đường quốc lộ, một bóng người lặng lẽ tiến vào phía rừng cao su. Anhta đi giữa hai hàng cây, dáng hơi khệnh khạng. Có lẽ đó là một thanh niên đi nhậuvề lúc nửa đêm.Thật ra anh ta không say, cái dáng khệnh khạng đó là do đường đi tối, đất lại nhấpnhô, có lúc anh ta vấp dúi sắp ngã. Nhưng rồi anh ta lại đứng dậy đi tiếp.Đi gần hết con đường, anh ta thấy phía trước có một phụ nữ đi dạo. Bà ta mặc bộ đồtrắng, tóc buông dài chấm gót. Đúng là một người không bình thường, nửa đêm thếnày mà đi tha thẩn giữa rừng vắng, lại còn xõa tóc như con gái. Chắc là một ngườithất tình.Người thanh niên nhìn kỹ bà ta. Càng nhìn anh càng thấy rờn rợn. Dáng bà ta đi rấtlạ, nó liêu xiêu như chực ngã trước gió, mà có cơn gió nào đâu. Chỉ có làn gió nhẹthoảng qua, làm rừng lá thoáng lào xào, vậy mà bà ta chới với như sắp bay theo gió.Người thanh niên gọi lớn :– Khuya rồi mà đi đâu vậy chị?Cái bóng phía trước vẫn tiếp tục đi, như không nghe. Người thanh niên gọi lớn hơn:– Nhà chị ở đâu vậy, khuya thế này chị đi một mình không sợ sao?Bóng trắng vẫn không ngoảnh lại. Thật không bình thường chút nào. Anh ta đã gọilớn như vậy, làm sao mà không nghe. Vậy mà cái bóng vẫn cứ đi bập bềnh như bơitrong không khí, giống như một người mộng du vậy.“Chắc là một người bị bệnh mộng du”. Người thanh niên nghĩ thầm, thế là anh tabước nhanh về phía cái bóng.– Chị ơi !Vừa gọi, anh vừa kéo tay người phụ nữ lại. Nhưng tay anh như chụp vào khoảngkhông. Người phụ nữ không phải là người thường, mà là một cái bóng, một thể khóihư hư thực thực. Người thanh niên còn đang đứng ngẩn người, thì bóng trắng vụtbay về phía gốc cao su phía bìa rừng. Sau đò anh ta nghe vẳng lên tiếng khóc nỉ non.Trong đêm vắng, tiếng khóc đó làm anh ta rợn cả người, và anh chúng tôi giò bỏchạy.Anh ta chạy gần đến khu vực của ngôi biệt thự, thì nghe tiếng một người quát lớn:– Ai đó? Đứng lại !người đang chạy bỗng sững lại, miệng lắp bắp:– Dạ tôi ! Tôi đây ! Tôi là Chiến ...Trong bóng đêm lờ mờ Chiến nhận ra người đứng đối diện với mình, cậu kêu lên:Vượt qua sóng dữ Trang 1– Trời ơi ! Ông Thìn, ông làm tôi muốn đứng tim.Ông Thìn khề khà:– Thế cậu làm gì mà như ma rượt như thế?Chiến vẫn chưa hoàn hồn, anh ta ngồi phịch xuống tựa lưng vào gốc cây vừa thởvừa nói:– Tôi vừa gặp ma.Ông Thìn dõng tai hỏi:– Cậu nói gì ? Ma hả?Chiến nó to:– Phải.Ông Thìn trợn mắt:– Ở đâu?Chiến đưa tay chỉ về phía trước:– Đằng kia, cuối hàng cây này.Ông Thìn hơi ngạc nhiên, hỏi lại:– Con ma nó ra làm sao?Chiến rùng mình:– Tôi không nhìn rõ, nhưng lúc nãy mới rẽ vô con đường này, tôi thấy phía trước cómột người đàn bà, bà ta mặc bộ đồ trắng, tóc xõa chấm gót chân, ban đầu tôi nghĩ“đang đêm thế này, đàn bà con gái nào mà đi giữa đêm một mình, không sợ ma sao,nếu không ma thì cũng là cướp”.– Rồi sao nữa?– Tôi nghĩ hay là ba ta bị mộng du, nên tôi định kéo bà ta lại, nhưng tự nhiên bà tabiến mất, rồi hiện lên ở chỗ khác.Ông Thìn lẩm bẩm một mình:– Hổng lẽ bà ta lai linh đến như vậy? Bà thành tinh rồi ư?Chiến nghe được lời ông Thìn nói, cậu trợn mắt:– này, ông nói ai thành tinh vậy?Ông Thìn lắc đầu:– Ồ, không ... không có gì đâu.Chiến nhăn nhó:– Ông làm ơn nói rành một chút cho tôi nghe đi.Ông thờ dài lắc đầu:– Dã nói không có gì rồi ma. Ở đây làm gì có ma chứ.Chiến cãi lại:– Tôi thấy rõ ràng mà. Con ma ấy nhát tôi đấy.Ông Thìn chợt hỏi:– Ban đêm cậu đến đó làm gì?Chiến hơi ấp úng:– Thì ...thì tôi đến rũ thằng Sói Đen đi chơi.Ông Thìn lắc đầu ngó Chiến:– Cậu có gì đó giấu tôi.Chiến chối quanh:Vượt qua sóng dữ Trang 2– Thật tình mà.Ông Thìn thở dài, chép miệng:– Chuyện đó có những chuyện không nên hiểu biết làm gì.Chiến nắm tay ông Thìn:– Ông này, tôi nghe người ta kể là Ông Trạch ngày xưa giàu có lắm.Ông Thìn gật đầu:– Thế mới có nghịch cảnh ngày hôm nay.Câu nói của ông Thìn đã gây sự tò mò trong đầu Chiến:– Nghịch cảnh gì vậy ông?Ông Thìn thở dài:– Chuyện dài dòng lắm. Nhưng mà chuyện của người ta, cậu hỏi để làm gì?– Vì tôi nghĩ chuyện gia đình đó có liên quan tới cái bóng trằng lúc nãy.Chiến cố hỏi tiếp:– Nhưng chuyện ấy có liên quan gì đến con ma kia?Ông Thìn gạt phăng:– Thôi về nhà ngủ đi.Chiến dùng dằng:– Ông thật là khó hiểu. Tự tôi, tôi sẽ đi tìm hiểu.Ông Thìn lắc đầu nhìn theo cài dáng của Chiến lẫn khuất trong màn đêm.Bóng đêm phủ xuống, rừng cao su tối mịt mù. Những hàng cao su thẳng tắp gầy gò,những tàn là thì xòe rộng, thỉnh thoảng gió lào xào làm hàng cây lay động.Chiến dẫn đám bạn đi luồn giữa hàng cao su. Ánh đuốc sáng trưng. Ánh lửa hắt lênvòm lá lung linh như những bóng người.Chiến đứng lại trước một cây cao su có đánh dấu thập, thận trọng nói:– Đây ! Tại cái cây này. Tôi đã thấy bóng ma ở cây này.Mọi người sợ hãi, đứng khựng lại, Sinh lên tiếng:– Có thật anh thấy con ma ở đây không?Chiến gật đầu xác nhận:– Đúng.Mọi người xì xầm bàn tán:– Ghê quá !– Ma tóc dài ư?Chiến lại nói:– Nhành cây có chút xíu vầy mà con ma nó trèo lên, đu đưa mà không gãy.Sinh níu tay Chiến:– Con ma cái hả anh?Chiến gật đầu:– Phải, đó là một người đàn bà, có lẽ bà ta chết oan khuất, nên hồn cứ lẫn quẩn trêntrần gian.Cả đám nhớn nhác:– Rùng rợn quá !Cô gái có mái tóc vàng ré lên:– Ôi ! Về thôi ! Hu ... hu ... em sợ con ma lắm.Vượt qua sóng dữ Trang 3Sinh dỗ dành em gái:– Mỵ à ! Em nín đi. Có anh đây, con ma không dám làm gì em đâu.Mỵ vẫn mếu máo:– Không, về thôi anh, kẻo nó lại xuất hiện.Chiến vội bịt miệng Mỵ:– Này ! Đừng có nói bậy như thế chứ !Mọi người ...
Vượt Qua Sóng Dữ - Chương 1&2
Số trang: 13
Loại file: pdf
Dung lượng: 213.08 KB
Lượt xem: 13
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tài liệu có liên quan:
-
7 trang 341 0 0
-
267 trang 272 0 0
-
Truyện Harry Potter và chiếc cốc lửa
1938 trang 211 0 0 -
3 trang 121 0 0
-
3 Nốt Ruồi Trên Xác Người Yêu_ Người Khăn Trắng
216 trang 84 0 0 -
5 trang 78 0 0
-
33 trang 76 0 0
-
Truyện ma Mối Khinh Khủng Tại Đồn Lính Pháp
10 trang 72 0 0 -
145 trang 71 0 0
-
145 trang 70 0 0