Danh mục tài liệu

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 29

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 56.50 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Liễu Tiên Tử nhìn Trang Sơn Bối đáp: - Không hề chi. Chẳng ngờ hắn lại là con người ti tiện đến thế! Sau này nếu còn chạm trán quyết chẳng buông tha. Trang Sơn Bối mỉm cười nói: - Hắn chuồn vào cửa Không cũng chẳng ngoài mục đích bịp bợm để nương tử coi mà thôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 29 Chương 29 Ai Ðã Mạo Danh Tiêu Ðại HiệpLiễu Tiên Tử nhìn Trang Sơn Bối đáp:- Không hề chi. Chẳng ngờ hắn lại là con người ti tiện đến thế! Sau này nếu cònchạm trán quyết chẳng buông tha.Trang Sơn Bối mỉm cười nói:- Hắn chuồn vào cửa Không cũng chẳng ngoài mục đích bịp bợm để nương tử coi màthôi.Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:- Như vậy cũng hay. Nam huynh tuy bị thương một chút nhưng giải trừ được mối oánhận giữa chúng ta từ mấy chục năm nay. Vậy y bị thương cũng đáng.Liễu Tiên Tử đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu lảng sang chuyện khác:- Anh đồ gàn! Anh coi tư chất Vu nhi thế nào?Trang Sơn Bối đáp:- Gã là nhân tài hiếm có ở đời.Liễu Tiên Tử hỏi:- Vậy mà sao lão không thành toàn cho gã?Trang Sơn Bối cười đáp:- Tiểu đệ đã nhận lời với Nam huynh truyền thụ những điều sở học cho gã. Tiên Tửcòn muốn tiểu đệ thành toàn cách nào nữa?Liễu Tiên Tử nói:- Lão đã có lòng yêu thương sao không thu nạp gã vào môn trường?Mụ quay lại bảo Tiêu Lĩnh Vu:- Thằng nhỏ ngốc dại kia! Còn chờ gì nữa mà chưa làm lễ bái kiến sư phụ?Tiêu Lĩnh Vu dạ một tiếng rồi sụp lạy Trang Sơn Bối, làm lễ bái sư.Liễu Tiên Tử cười nói:- Vu nhi tuy là nghĩa tử của Nam huynh nhưng là đồ đệ của lão. Nếu ngày sau gãkhông đánh nổi người là tội ở lão không dạy cho đến nơi.Trang Sơn Bối nét mặt nghiêm trang chắp tay xá dài nói:- Mong rằng Liễu Tiên Tử cũng hết lòng cho.Liễu Tiên Tử cười nói:- Lão thân biết được đến đâu quyết truyền dạy cho kỳ hết chứ không dấu diếm.Mụ chưa dứt lời đã nhảy vọt ra xa ngoài hai trượng.Trang Sơn Bối lắc đầu nói:- Lúc giận thì như dùi đâm vào trái tim mà lúc thương yêu thì ngọt như mía lùi.Bà này đúng là đàn bà.Tiêu Lĩnh Vu tuy sinh lòng hoài nghi mà không dám hỏi, chỉ ôm trong bụng.Trang Sơn Bối quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:- Ði coi nghĩa phụ ngươi xem sao?Hai người tiến vào căn nhà gỗ thấy Nam Dật Công nằm trên giường cây. Liễu TiênTử đứng bên giường đang vận nội công thúc đẩy vào huyệt đạo để trị thương cho lão.Liễu Tiên Tử thấy hai người vào, mụ mỉm cười vẫn không dừng tay.Trang Sơn Bối nhìn sắc mặt Nam Dật Công cười nói:- Thương thế của Nam huynh tuy không có gì đáng ngại nhưng cũng nên điều dưỡngdăm ba ngày mới có thể phục hồi thần công. Tiểu đệ dẫn Vu nhi tạm trú tại căn thạchthất của Nam huynh.Liễu Tiên Tử dừng tay cười đáp:- Gã là đồ đệ của lão, lão muốn đưa đi đâu thì đưa.Trang Sơn Bối mỉm cười dắt Tiêu Lĩnh Vu rời khỏi căn nhà gỗ. Năm bữa sau Nam DậtCông và Liễu Tiên Tử song song đi tới thạch thất. Tiêu Lĩnh Vu đang hành công đếnlúc khẩn yếu, chàng biết nghĩa phụ vào nhà mà không dám đứng lên bái kiến.Trang Sơn Bối thấy Nam Dật Công đã hoàn toàn bình phục, tinh thần tráng kiện,ngườilão dường như trẻ lại khá nhiều. Lão biết cặp sư huynh sư muội này mấy chục nămnay oán hận nhau, nay đã tiêu giải hết. Có điều đáng tiếc là tuổi thanh xuân không thểvãn hồi được. Thời gian trôi qua không trở lại. Hai người đều tuổi ngoại sáu mươi.Bóng chiều tuy đẹp nhưng đã gần tới lúc hoàng hôn.Nam Dật Công thấy Tiêu Lĩnh Vu luyện công cần mẫn thì trong bụng mừng thầm.Lão dắt Liễu Tiên Tử, khẽ nói:- Chúng ta không nên quấy rối buổi học của đồ đệ Trang huynh.Rồi hai người song song trở gót.Ngày tháng thoi đưa. Tiêu Lĩnh Vu được sư phụ, nghĩa phụ và Liễu Tiên Tử đốc thúcnghiêm mật rèn luyện mấy năm. Tuy chân hoả hậu của chàng hãy còn sút kém nhưngđã thụ lãnh hết chân truyền về yếu quyết võ công của ba người.Một hôm Tiêu Lĩnh Vu luyện kiếm xong quay vào thạch thất thấy Trang Sơn Bối ngồixếp bằng dương mắt lên dường như đang chờ chàng. Tiêu Lĩnh Vu đặt đoản kiếmxuống, sụp lạy hỏi:- Sư phụ! Sư phụ có điều chi dạy bảo đồ nhi?Trang Sơn Bối gật đầu hỏi lại:- Vu nhi! Ngươi có nhớ ở trong sơn động này đã bao lâu rồi không?Tiêu Lĩnh Vu ngưng thần ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:- Ðã được hơn năm năm.Trong thời gian này bất luận ngày đêm, mưa nắng, chàng khổ công rèn luyện các mônthần công. Thời giờ vun vút trôi qua, chàng cơ hồ quên hết, phải ngẫm nghĩ lâu mớitính ra được.Trang Sơn Bối nói:- Ðúng thế! Hơn năm năm rồi. Vậy ngươi nên trở lại giang hồ cho thêm phần lịchduyệt.Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác nói:- Võ công của đệ tử chưa được thành tựu.Trang Sơn Bối lắc đầu nói:- Học nghệ chẳng bao giờ hết được. Ngươi có ở lại năm năm nữa cũng vẫn cảm thấyvõ công mình chưa đến trình độ tuyệt vời. Thực ra ngươi đã hấp thụ hết những môntuyệt học của ba chúng ta rồi. Bây giờ chỉ cần tự mình rèn luyện khắc khổ cũng đủtiến bộ.Tiêu Lĩnh Vu để hết tâm trí vào việc luyện võ, không lưu tâm gì đến sự vật xungquanh. Bây giờ chàng nghĩ kỹ lại mới nhớ ra sư phụ, nghĩa phụ và Liễu Tiên Tử gầnnửa năm nay rất ít khi rời khỏi căn nhà gỗ và toà thạch thất. Chàng ngấmngầm cảm thấy ba người đã già đi nhiều rồi.Chàng ngửng đầu lên nhìn thấy mái tóc xanh của sư phụ đã biến thành hoa râm thìtrong lòng không khỏi bồi hồi.Chàng khẽ cất tiếng gọi:- Sư phụ!...Trang Sơn Bối bỗng trừng mắt lên ngắt lời:- Nghĩa phụ ngươi và Liễu Tiên Tử đang chờ ngươi ở trong nhà gỗ, ngươi mau đến đóbái biệt. Bữa nay ngươi sẽ rời khỏi hang này trước khi mặt trời lặn.Mấy lời đanh thép khiến Tiêu Lĩnh Vu không dám nói gì nữa. Chàng sụp lạy ba lạy rồirời khỏi căn nhà đá đi về phía nhà gỗ.Cửa nhà mở rộng. Nam Dật Công và Liễu Tiên Tử sóng vai ngồi xếp bằng trêngiường.Nam Dật Công râu tóc bạc phơ, da mặt khô đét vàng khè tựa hồ bị bệnh nặng mớikhỏi.Liễu Tiên Tử ngày trước dong mạo diêm dúa nay cũng biến đổi rất nhiều. Sắc mặt lợtlạt dăn deo. Còn đâu tươi đẹp như hồi chàng mới đến?Ba người ở chốn hang sâu này mấy chục năm trời, tỷ võ mấy chục lần nhưng tuổithanh xuân trước vẫn giữ được.Nam Dật Công tuy tóc bạc mà da dẻ hồng hào.Trang Sơn Bối mái tóc xanh rì, mặc áo nho sinh coi như người lối bốn mươi tuổi.Liễu Tiên Tử giỏi thuật trụ nhan, tươi đẹp như một thiếu phụ còn xanh hơ hớ.Nhưng ngày nay ba người hiển nhiên đã biến thành già nua, lâm vào tình trạng ngọnđèn tàn trước ...