Danh mục tài liệu

Yên Chi Bảo Đao - Hồi 4

Số trang: 29      Loại file: pdf      Dung lượng: 146.93 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sắc mặt Tiểu Thúy trở nên tái nhợt, nàng không đợi cho Hà Lăng Phong nói, liền trầm giọng cắt ngang : – Ta không hiểu ngươi nói gì cả. Ta mời ngươi ra khỏi phòng ta ngay, nếu không ta sẽ la lên bây giờ. Hà Lăng Phong nói với giọng tin tưởng : – Nàng sẽ không bao giờ làm vậy, Tiểu Thúy à. Bởi vì nàng đã biết rõ ta là ai và nàng cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều nàng không dám nói ra mà thôi. Tiểu Thúy đưa tay lên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yên Chi Bảo Đao - Hồi 4 Yên Chi Bảo Đao Hồi 4 Thủ đoạn độc ác Sắc mặt Tiểu Thúy trở nên tái nhợt, nàng không đợi cho Hà LăngPhong nói, liền trầm giọng cắt ngang : – Ta không hiểu ngươi nói gì cả. Ta mời ngươi ra khỏi phòng ta ngay,nếu không ta sẽ la lên bây giờ. Hà Lăng Phong nói với giọng tin tưởng : – Nàng sẽ không bao giờ làm vậy, Tiểu Thúy à. Bởi vì nàng đã biết rõta là ai và nàng cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều nàng không dámnói ra mà thôi. Tiểu Thúy đưa tay lên bịt lấy hai tai, lắc đầu liên tục nói : – Không biết, không biết... cái gì ta cũng không biết.Thật sự cái gì tacũng đều không biết. Hà Lăng Phong nói : – Tiểu Thúy, trong lòng nàng đang lo sợ điều gì? Nàng đang bị ai uyhiếp? Tại sao nàng không dám nói ra sự thật? Tiểu Thúy gần như muốn rơi lệ, van lơn nói : – Ta van xin ngươi đừng có ép ta. Ta thật sự không biết gì cả. Cácngươi đã hại ta rơi vào trong tình cảnh như vậy, không lẽ còn chưa đủ haysao? Hà Lăng Phong bước đến trước, nắm lấy tay Tiểu Thúy nói : – Là ai đã hại nàng? Tiểu Thúy, nàng hãy nói cho ta biết, những ai đãhại nàng. Tiểu Thúy liền bật khóc thành tiếng. Hà Lăng Phong lắc lắc ngườinàng, thấp giọng nói : – Tiểu Thúy, nàng nói đi, ta chính là Lăng Phong đây. Ầm! Một tiếng, cánh cửa bất thần mở toang ra. Có hai bóng người đứng trước cửa. Một người là nam nhân, mình mặchắc y, hai mắt sáng quắc, còn một người là nữ nhân, mà người đó không aikhác hơn là Ngô Tẩu. Hai người này không biết đã đến bên ngoài cửa từ lúc nào mà HàLăng Phong không hề phát hiện ra. Hiển nhiên Ngô Tẩu không nhận ra thân phận của Hà Lăng Phong, ảliền quát : – Hảo tiểu tử, ngươi làm gì ở đây, tại sao dám ngang nhiên xông vàoPhượng Hoàng viện. Lão nương thấy hình như ngươi muốn ăn đòn thì phải. Hà Lăng Phong nói : – Ở đây các ngươi mở kỹ viện, đại gia có tiền thì có thể đến được, aidám nói là không chứ. Ngô Tẩu quát lớn : – Muốn ngủ với các cô nương thì phải ở phía trước tiền viện. Ngươitrộm chạy ra phía sau đây nắm kéo vì cô nương kia, là có ý gì? Lão tiểu tử,nếu như ngươi không chịu buông tay thì đừng trách bọn ta không nể mặt. Dứt lời, ả liền muốn xông đến ra tay ngay. Gã hắc y đứng bên cạnh liền giữ tay Ngô Tẩu lại nói : – Khoan đã, ta thấy vị khách này rất quen mặt, hình như đã từng gặpqua ở đâu rồi thì phải? Hà Lăng Phong cười nhạt : – Ồ! Ngươi quen biết ta sao? Gã hắc y nhìn chàng một hồi rồi đột nhiên mỉm cười cung tay nói : – Hóa ra là Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ Dương đại hiệp. Thất lễ!Thất lễ! Hà Lăng Phong nói : – Các hạ là ... Gã hắc y đáp : – Tiểu nhân họ Trần, tên thuộc hạ của Điền đại gia, có biệt hiệu làThiết Đầu Tiểu Trần. Hà Lăng Phong nói : – Phượng Hoàng viện là địa bàn của ngươi? Thiết Đầu Tiểu Trần cười giả lả nói : – Không dám, không dám, tiểu nhân chỉ phụng mệnh Điền gia, v ìchuyện của Hà Lăng Phong mà đặc biệt canh giữ tại đây vài hôm. Tiểu nhânthật sự không ngờ Dương đại hiệp sẽ quang lâm đến đây, cho nên mới cóviệc mạo phạm vừa rồi. Xin Dương đại hiệp thứ tội cho ... Thiết Đầu Tiểu Trần quay sang Ngô Tẩu quát : – Còn không mau quỳ xuống xin Dương đại hiệp tha tội cho! Dươngđại hiệp đây đường đường là chủ nhân của Thiên Ba phủ, có mời cũngkhông dễ gì mà mời được Dương đại hiệp đến đây. Ngươi là đồ ngu xuẩn cómắt cũng như mù. Sắc mặt Ngô Tẩu lập tức thay đổi ngay, ả ta liền quỳ xuống dập đầunói : – Dương đại hiệp, xin đại hiệp thứ tội cho tiện nữ có mắt mà khôngtròng. Ngài là đại nhân đừng nên chấp nhất kẻ tiểu nhân này. Những lời tiệnnữ nói ra chỉ là phẩn tiểu mà thôi, xin Dương đại hiệp bỏ qua cho. Đột nhiên Hà Lăng Phong nhớ đến tô canh mà Ngô Tẩu mang lênđêm đó. Nếu như trong tô canh có nghi vấn thì ả này nhất định có liên quanđến sự việc đó. Chàng còn đang trầm ngâm thì Ngô Tẩu đã tự bò dậy nói : – Dương đại hiệp quang lâm, mà nơi này quả thật quá tồi tàn. TiểuThúy cô nương, ngươi hãy lo tiếp đãi Dương đại hiệp còn ta sẽ đi báo lại cholão ma ma. Hà Lăng Phong vội ngăn cản lại nói : – Không cần đâu, ta cũng sắp rời khỏi nơi đây rồi. Ngô Tẩu liền nói : – Như vậy sao được. Dương đại hiệp đã xem trọng Tiểu Thúy cônương của bọn tiểu nhân, đây chính là hồng phúc cho cô ta. Vậy để tiện nữđi đáo cho lão ma ma, lo chuẩn bị tiệc rượu để Tiểu Thúy cô nương hầuchuyện với Dương đại hiệp. Thiết Đầu Tiểu Trần cũng nói thêm : – Tiểu nhân cũng đi thông báo với Điền gia một tiếng và mời cả Lagia đến đây, mọi người cùng chung vui. Hà Lăng Phong nhìn Tiểu Thúy, chàng biết rằng đêm nay không thểnào hỏi nàng tiếp được nữa, nên đành thở dài một tiếng buông tay nàng ra.Sau đó chàng lấy ra một nén bạc nhét vào tay Thiết Đầu Tiểu Trần nói : – Ta còn có việc phải đi ngay. Số bạc này hai ngươi hãy cầ m lấy muarượu mà uống. Nhưng nhớ đừng tiết lộ ra ngoài việc ta đến đêm nay, có biếtkhông hả? Thiết Đầu Tiểu Trần liền nói : – Ngay cả Điền gia cũng không ... Hà Lăng Phong nói tiếp lời hắn : – Cũng không được nói. Ta không muốn bất kỳ ai biết được chuyệnđêm nay. Thiết Đầu Tiểu Trần chớp chớp mắt mỉm cười nói : – Ồ ... Tiểu nhân đã hiểu. Kỳ thật Dương đại hiệp cứ việc yên tâm.Điền gia và La gia đều là hảo bằng hữu của Dương đại hiệp.Về việc này cácngài tuyệt đối sẽ không ... Hà Lăng Phong không để cho hắn nhiều lời, liền xua tay bước ra khỏicăn nhà gỗ. ***** Trên đời này việc tốt không ai hay biết đến, còn chuyện xấu xa lập tứcđược truyền đi khắp nơi. ...