Danh mục tài liệu

Boong Xay

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 257.07 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sau khi truyện ngắn Mùa lũ đăng trên tuần san Sài Gòn thứ bảy, một anh chàng tên là Biền đã gửi thư và hẹn gặp tôi khi có dịp. Rồi chúng tôi gặp nhau. Biền bảo tụi bạn trên vùng vàng rất khoái, muốn mời tôi ra chơi. Thấy tôi còn lưỡng lự, Biền lại bảo: “Anh mà chối thì em không dám về!” Nói rồi đưa hai tay bưng mặt. Tôi lúng túng, thực bụng thì cũng thích làm một chuyến chơi xa, có khi còn kiếm được dăm lạng cao cọp mà nghe đâu rừng xứ Bắc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Boong Xay Boong Xay (Truyện ngắn đoạt giải nhất Cuộc thi Truyện ngắn do Hội Nhà văn TP.HCM và tạp chí Kiến Thức Ngày Nay tổ chức năm 1991-92) TRUYẾN NGẮN CỦA CAO CHIẾNSau khi truyện ngắn Mùa lũ đăng trên tuần san Sài Gòn thứ bảy, một anh chàng tên làBiền đã gửi thư và hẹn gặp tôi khi có dịp. Rồi chúng tôi gặp nhau. Biền bảo tụi bạn trênvùng vàng rất khoái, muốn mời tôi ra chơi. Thấy tôi còn lưỡng lự, Biền lại bảo: “Anh màchối thì em không dám về!” Nói rồi đưa hai tay bưng mặt. Tôi lúng túng, thực bụng thìcũng thích làm một chuyến chơi xa, có khi còn kiếm được dăm lạng cao cọp mà nghe đâurừng xứ Bắc chưa đến nổi quá hiếm, nhưng lại cảm thấy chưa xứng với cái ân huệ màđám trai dành cho mình nên đành ngậm miệng.Thành phố chớm vào mùa mưa. Một đám mây lững thững trôi ngang, thả rơi mấy giọtnước như những nụ hôn chấm vội xuống mặt đường rồi tan biến trong tiếng giày dépkhua lộn xộn. Bất giác tôi giơ tay coi đồng hồ, thở dài đánh sượt. “Thế nào anh?” Biền lạihỏi. “Thôi được, tôi ra vẻ miễn cưỡng, anh đồng ý!” “Có thế chứ!” Biền toác miệng cười,chìa cả hàm răng sứt ra ngoài. Tóc rậm, cháy quăn thành từng mảng như búp chuối, cáiáo bay* rách xước phơi lộ tảng ngực trần, trông nó đẹp một cách man rợ. Tôi không giấunổi vẻ ngưỡng mộ cứ trầm trồ khen mãi. “Ôi dào, Biền khoái chí, cỡ em thì có hàngđống, rồi anh thấy!”Thượng tuần tháng sáu tôi đặt chân tới Thái. Theo Biền ngược lộ ba rồi cắt rừng đi thâuđêm, gắng sức lắm tôi mới không bị tụt hậu. Qua Hữu Lũng, Nà Loỏng, tầm sáng thì vàoThần Sa. Thấy tôi có vẻ mệt mỏi, Biền rót ly rượu thuốc bảo uống rồi cho người gọi mấyđứa dưới vòm** lên. Thằng Biền quả không ngoa. Chui hầm chui hố mà trông bọn traiđẹp phơi phới. Chúng ngồi vây xung quanh háo hức nghe Biền kể chuyện Sài Gòn, mà nókể hay thật, đến mức tôi đâm nghi ngờ chẳng hiểu mình phải dân thành phố hay không.“Trong ấy uống cái gì cũng đá, Biền thủng thẳng, rượu bia còn chịu được chứ trà đá thì,nó cười ré lên, em xin chịu các bố!” Đám trai cười lăn lộn, nước mắt nước mũi giàn giụa.Mặc dù cảm thấy tự ái nhưng trong thâm tâm tôi phải thừa nhận Biền nói đúng. “Mà thôi,nó bỗng nghiêm sắc mặt, khoát tay chỉ một thằng ngồi bên, hỏi giật, mày xem các thứxong chưa?” “Dạ rồi!” Thằng trai đáp. Chúng nó đặt sấp cái đầu heo còn ngút khói lêntàu chuối rừng rồi đưa bình rượu lớn ra, rót đầy ly cối. “Uống đi anh, Biền mời, tụi emvẫn thế, đơn giản lắm!”Đám trai uống rào rào, ăn rào rào, cười nói hỉ hả. Tôi cũng thuộc loại bợm nhậu, nhưngcó lẽ do người thấm mệt nên sau vài tua đã cảm thấy choáng, không địch nổi với bọn traisức lực đang ở độ sung mãn. Rồi tôi ngủ thiếp đi. Bừng tỉnh thấy trời đã xế mà xungquanh vắng ngắt, đâm hoảng gọi toáng lên “Biền Biền!” Một thằng trai chạy vào ngồicạnh tôi, rọt rẹt: “Anh Biền xuống vòm rồi!” “Bao giờ lên?” “Khi nào mệt bọn khác sẽxuống thay!” Nó cười, ghé miệng vào tai tôi thì thầm: “Làm vài “bi” giải sầu anh Haiha?” Tôi ngớ người chẳng hiểu “bi” là cái gì nhưng cứ gật đầu đại. Mãi sau này tôi mớibiết đó là dạng thuốc lào tẩm á phiện viên thành bi. Thằng trai đưa cho tôi cái dọc thuốcrồi lập bập mồi lửa, khoái chí cười không thành tiếng.Tôi chưa kịp say sưa với trò hút xách quái đản này thì bỗng thấy Biền xộc vào, giật phăngcái dọc thuốc bẻ gãy đôi, quát lớn: “Thái!” “Dạ!” Thằng Thái run lập cập, mặt cắt khôngcòn hột máu. “Tao đã bảo sao mày không chịu nghe, hả?” Biền quắc mắc nhìn tôi, giangtay tát “bốp” thằng Thái, thở hộc lên: “Mày lên đây làm để kiếm sống chứ không phải đểhút, nhớ chưa?” “Em nhớ rồi!” Thái mếu máo. “Thôi được, Biền dịu giọng, biết ăn lời thếlà tốt!” Rồi Biền quay sang tôi, thoáng bối rối: “Giận mà nhiều lúc nghĩ thấy thương, mẹnó bịnh cả năm nay, tiền thì chẳng có!”Đêm Thần Sa không buồn như tôi tưởng. Suốt một giải núi dài rộng mấy chục cây sốvuông, đèn điện, đèn măng xông sáng choang, như ngàn sao đeo bám giữa những vách đácheo leo hay bên miệng hang vòm sâu thẳm. Nhạc đixcô nện thùng thùng, mùi cơm phởthơm ngạt mũi. Người đàn bà Thần Sa, theo cách nói của bọn thằng Biền, quằn quại đauđớn, ói ra từng hộc máu vàng lốm đốm, rồi như kiệt sức bởi sự tàn phá ghê gớm của đámtrai bất chấp đói khát bệnh tật và cái chết rình rập bốn bề, thối rữa từng khúc ruột.Năm chục cái lều, năm chục ổ mối làm bằng đủ loại tăng bạt vải bố, với đủ hạng người từkhắp các xó xỉnh cô cùng xô dạt tới đã đục ruỗng Thần Sa, bóp nát vụn hàng vạn tấn đấtquặng, luồn lách như trấu trạch xuống những mạch ngầm sâu thẳm giữa lòng đất. Ở đâykhông có khái niệm thời gian. Những vệt máu đen thẫm bết từng mảng trên mỗi thớ đárăng cưa là cái bằng chứng sống động của khát vọng đổi đời. Và như một lẽ tự nhiên,phần việc nguy hiểm nhất là chui vòm luôn được giành cho đám trai không quá lớn connhưng dẻo sức. “Như em đây, Biền vừa nói vừa lắc, mấy cú kẹt vòm suýt toi mạng.Nhưng mà thích!” Bất chợt nó vung tay chỉ mấy thằng trai tóc rối bù đang rầm rập đi trênđỉnh núi, bảo tôi: “Đấy anh xem!” Thì ra đó là bọn mới từ vòm lên. Đám trai vừa đi vừacười oang oang. Trong cái giá lạnh bịt bùng của núi rừng buổi sớm, ngực chúng nó phanhra, trông ngang ngược và kiêu hách lạ lùng. Cánh đãi thuê và kéo máng xối trố mắt nhìn,không giấu nổi vẻ thán phục.Vàng sa khoáng ăn theo mạch, tia nhỉnh hơn chiếc đũa rót vào ruột núi. Gió núi khí núinhào thành từng cục lổn nhổn, bó cứng trong những cái lỏm** sâu vài trăm thước. Để hốtđược vàng tổ phải dày công sục sạo, tính toán nát óc mạng mạch rồi đánh mìn khoétgiếng. Thất bại là thường, nhưng cũng chẳng vì thế mà đám trai thối chí. Chỉ một lầntrúng ục*** là suốt đời sung sướng. Tôi háo hức muốn xuống vòm nhưng Biền cứ lần lữamãi, sau cùng tôi phải dọa bỏ về thành phố nó mới chịu.Đu bám dây theo vách vòm độ bảy chục mét, ngược mắt trông mấy cái đầu nghiêng ngóphía trên, tự nhiên tôi cảm thấy dường như mình đã nhập vào cái cộng đồng đói khát vàquả cảm ...

Tài liệu có liên quan: