Danh mục tài liệu

Cha mẹ và con cái - Phần 8

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 122.82 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sẽ có những lúc buổi cơm, ngồi lại với nhau chẳng biết nói gì. Thế là mượn đề tài “nhà hàng xóm” vốn phong phú dự trữ, nói mãi không hết, để nói chuyện nhà mình. Vốn tính hay so sánh, nên nói tới nhà hàng xóm, vợ lại xuýt xoa, cho anh chồng nhà bên X kia kiếm khối tiền, biết “ga-lăng” vợ từ chuyện dắt xe lên chung cư mỗi khi vợ đi làm về, biết đưa vợ con đi ăn tiệc nhà hàng ngày cuối tuần, biết nói năng nhỏ nhẹ với vợ. Làm chồng thế...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cha mẹ và con cái - Phần 8 Nhìn qua bên nhà hàng xómSẽ có những lúc buổi cơm, ngồi lại với nhau chẳng biết nói gì. Thế là mượn đề tài“nhà hàng xóm” vốn phong phú dự trữ, nói mãi không hết, để nói chuyện nhàmình.Vốn tính hay so sánh, nên nói tới nhà hàng xóm, vợ lại xuýt xoa, cho anh chồngnhà bên X kia kiếm khối tiền, biết “ga-lăng” vợ từ chuyện dắt xe lên chung cư mỗikhi vợ đi làm về, biết đưa vợ con đi ăn tiệc nhà hàng ngày cuối tuần, biết nói năngnhỏ nhẹ với vợ. Làm chồng thế mới đúng điệu. Ai đời như nhà mình… vợ lại bỏdở câu nói. Chồng mới phụ họa, bảo rằng, anh Y nhà hàng xóm thiệt là sướng. Vìanh ta có cô vợ xinh như mộng, biết sống đơn sơ, không đòi hỏi quá đáng, khôngchưng diện, lại ăn nói nhỏ nhẹ với chồng. Thật là, làm chồng như vậy mới xứngđáng. Chồng chép môi… Bữa cơm là câu chuyện nhà hàng xóm. Không ai tranhcãi. Nhưng ăn xong, ai cũng mặt sưng mày sỉa. Vì họ đều đứng núi này trông núinọ.Đứa con lớn lên. Nó đi nhà trẻ. Rồi về bảo với bố mẹ rằng ở trường có cô giáo tốt.Cô hiền lành và ít la mắng con. Mẹ nó bảo, vì cô giáo có một người chồng tốt,luôn làm vui lòng cô giáo. Chồng im lặng. Hôm sau, nó lại đi quanh quẩn hàngxóm chơi, về lại bảo, chú X thương con không hay đánh đập con như ba. Ba nóbảo, vì chú ấy có một người vợ tốt không bao giờ gây gổ làm cho chú ấy phát bực.Giận cá chém thớt. Thằng nhỏ lớn lên trong chịu đựng những cơn hằn học củangười lớn. Rồi thì nó mặc cảm với bạn bè mỗi khi kể về gia đình mình. Nó phảingồi chung mâm cơm với ba mẹ và quen với những câu chuyện so sánh nhà hàngxóm. Nó thấy dường như ba mẹ nó đang sống bằng một hình dung khác, một mẫuhình mái ấm khác.Câu chuyện tưởng chừng không có hồi kết. Mãi cho đến khi đứa nhỏ lớn lên, nóbiết nói câu “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” với ba mẹ mình để làm dịunhững phút vợ chồng mặt sưng mày sỉa sau những phép so sánh với nhà hàng xóm.Lúc ấy, người lớn lại quay sang bảo nó, thôi rồi, đến thằng bé bây giờ con nhàmình không ngoan như con nhà hàng xóm. Con cái gì mà dám can thiệp vàochuyện ba mẹ. Thằng bé lại bảo, nhưng vì ba mẹ trước, ba mẹ không như ba mẹbạn bè con. Ba mẹ bạn bè con không hay gây gổ đem nhà hàng xóm ra để hành hạnhau bao giờ!Vợ chồng đều giật mình. Lâu nay, mái ấm chia hai cực giờ đã phân ra ba thái cực.Chỉ bởi cái sự so sánh với nhà anh X, chị Y nào đó hàng xóm. Những bắt chước tai hạiHai vợ chồng anh Lâm sững sờ và ngượng ngùng khi nghe Sơn, con trai anh chịnói với bác tổ trưởng đang vận động bà con khu phố quyên góp giúp đỡ nạn nhânvụ sóng thần vừa qua:- Đóng tiền gì đóng hoài! Hết “nhà tình nghĩa” đến “nhà tình thương”, hết “nỗiđau da cam” đến “sóng thần”. Lúc nào cũng có lý do quyên góp. Ở trường cháuđóng rồi, cha mẹ cháu cũng đóng rồi. Vậy bây giờ có phải bắt buộc đóng nữakhông?Sau khi nghe bác tổ trưởng giải thích mục đích và tùy lòng hảo tâm mà đóng gópchứ không bắt buộc, Sơn vẫn tỏ vẻ không hiểu. Sau khi ủng hộ tiền và tiễn bác tổtrưởng về, anh Lâm la ầm lên:- Con ăn nói gì lạ vậy? Làm mất mặt cha mẹ! Sống như kiểu con, người ta gọi làích kỷ, là không biết chia sẻ trước nỗi đau người khác, nghe không?Sơn cúi mặt, không nói gì. Nó ngạc nhiên sao cha mẹ lại nổi nóng và giận dữ đếnthế.Tối cơm nước xong, chị Lâm mới nhỏ nhẹ nhắc chồng:- Anh đừng trút giận lên thằng Sơn. Nó ăn nói như vậy cũng có phần lỗi ở mình.Rồi chị nhắc cho anh nhớ cách hành xử của anh với mọi người… đã tác động đếnlối sống, cách suy nghĩ của thằng Sơn thế nào.Nghe vợ nhắc, anh giật mình. Có lẽ thế thật! Mỗi lần đóng góp tiền gì, từ thiện,theo thói quen, anh vừa đưa tiền vừa than thở: “Đóng gì đóng hoài!” Ra đườngthấy người ăn xin, cơ nhỡ dù là lớn tuổi, hay trẻ nhỏ thậm chí những người khuyếttật anh cũng không bao giờ “chia sẻ” lấy một đồng. Đã vậy lắm lúc anh còn caucó: “Ăn xin mà mỗi ngày kiếm cả trăm ngàn tính ra còn hơn cả lương của tuinữa”… Có lần, lúc thằng bé học lớp 3, nó hỏi: “Sao ba không cho họ tiền? Cô connói thấy người khó khăn phải giúp đỡ!” Anh bĩu môi: Người nghèo khổ trong xãhội này nhiều lắm, mình giúp không nổi đâu. Đó là trách nhiệm của nhà nước.Cơ quan anh Lâm tổ chức hiến máu nhân đạo. Anh mới gần 40, sức khỏe còn tốt,không bệnh tật gì nhưng lại không tham gia. Anh phân trần: “Ngu gì mà tham gia!Cho một lần rồi mai mốt vận động nữa, làm sao từ chối? Nói đại đang bị huyết áplà xong”. Còn chị, hội phụ nữ có vận động chị em trong khu phố đi thăm mấy embé mồ côi, anh bảo chị từ chối vì “Nghe nói ở đó có nuôi mấy đứa bị sida. Thôi, ởnhà cho chắc ăn. Cho tụi nó vài chục ngàn là xong!”Ban đầu nghe chồng “giảng dạy” con như thế chị không biết con có hiểu nổi kháiniệm “trách nhiệm” với “nhà nước” không, nhưng chị không hài lòng lắm về kiểudạy con như vậy của chồng. Góp ý anh bảo chị khéo vẽ vời, lo xa. Dần rồi chị thấyđiều đó trở nên bình thường. Và từ đó về sau, thằng bé không bao giờ hỏi nữa.Mùa hè vừa rồi đứa con gái ...