Danh mục tài liệu

Chốn cũ

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 139.63 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi nhận lời đến giúp việc nhà cho bà Chantal De Bry mỗi ngày. Công việc không vất vả lắm, thu dọn nhà cửa, sắp xếp đồ đạc, lau sạch bụi bặm và dọn thức ăn ra bàn. Khi vợ chồng người con trai, ông Jean trở về nhà vào 8 giờ tối, tôi mới nghỉ. Cô bạn tôi chê công việc này nên giới thiệu tôi đến làm, lý do của cô: Gặp người già mỗi ngày chán lắm. Sau khi hỏi han tôi vài câu về gia đình, ông Jean bằng lòng và dặn dò “Mẹ tôi lúc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chốn cũ Chốn cũTôi nhận lời đến giúp việc nhà cho bà Chantal De Bry mỗi ngày. Công việc không vất vảlắm, thu dọn nhà cửa, sắp xếp đồ đạc, lau sạch bụi bặm và dọn thức ăn ra bàn. Khi vợchồng người con trai, ông Jean trở về nhà vào 8 giờ tối, tôi mới nghỉ.Cô bạn tôi chê công việc này nên giới thiệu tôi đến làm, lý do của cô: Gặp người già mỗingày chán lắm.Sau khi hỏi han tôi vài câu về gia đình, ông Jean bằng lòng và dặn dò “Mẹ tôi lúc này điđứng hơi khó khăn, mắt cũng kém nhìn, không trông rõ lắm,cô là người Việt Nam, tôi hyvọng cô sẽ săn sóc chu đáo mẹ tôi”. Câu nói tuy là một lời khen ngợi kín đáo, nhưng làmchạnh lòng tôi đôi chút, tôi chẳng được chút tự hào kiêu hãnh nào về nguồn gốc dân tộccủa mình. Bao giờ cũng cảm thấy mặc cảm chịu đựng với mọi nỗi khó khăn. Tôi nuốt ựcxuống điều gì đó vào lòng và trả lời “Tôi sẽ cố gắng”.Căn nhà của gia đình bà Chantal tọa lạc trên một khu phố sang trọng của Paris, ở tầng lầuthứ hai. Mặc dù tôi có thể leo nhẹ nhàng lên những bậc thang có trải thảm nhung đỏ,nhưng tôi vẫn thích chui vào trong chiếc thang máy kiểu cổ có cánh cửa sắt nặng nề từ từnhấc bỗng mình đưa lên cao, như một chiếc khinh khí cầu của thế kỷ trước, bay vào mộtvùng trời mới lạ để tìm thấy những điều chưa biết ở bên trên trái đất vũ trụ này.Tôi không có đầu óc phiêu lưu của nhà thám hiểm luôn muốn tìm kiếm miền đất mới,nhưng đôi khi tôi không muốn chạm trán với đời hiện tại, nơi đây với bao nỗi buồn chánkhông vơi đi mệt mỏi. Ngày qua ngày, tháng qua tháng không có tận cùng. Tôi không thểxin thời gian ngừng lại để bắt kịp hạnh phúc tình yêu. Tôi luôn là kẻ chậm chạp, là ngườiđi sau, chưa bao giờ bắt đúng nhịp với cuộc sống này, do đó hạnh phúc và may mắnthường có những bước chân dài luôn vượt qua mình. Tôi chưa hề gặp gỡ điều mà mọingười cho rằng đẹp đẽ nhất, cho nên với tôi tình yêu có thể là ảo tưởng chưa chắc có thật.Tôi tìm sức sống mỗi ngày qua ngoaị vật thiên nhiên mỗi sáng mỗi chiều, thích thú nhìnmột cánh hoa nở dại bên đường, một tiếng chim non kêu chim chíp trên cành, hay mộtmùi hương hoa thoang thoảng đâu đó trong gió sớm, đều đem cho tôi những cảm xúchạnh phúc. Có khi muốn mình biến thành mây rong chơi, hay bất động như cây đèn điệnvàng trong đường đêm Paris, lặng lẽ nhìn những đôi tình nhân qua lại tay trong tay, thậtlà tuyệt vời. Miễn sao không còn là kiếp đời, kiếp người. Bởi vì xã hội càng văn minh,con người càng bị ép khô hết sinh lực và mất hết cảm tính với thiên nhiên.Chính căn nhà của bà Chantal với công việc không lấy gì tự hào đã đem tôi vào mộtkhung cảnh mới lạ, như tách rời với sự sống mặt đất.Sáng nào cũng thế, khi cánh cửa gỗ nặng nề hé mở, bước vào tôi thấy bà Chantal ngồitrên chiếc ghế mây có chân vành cung đưa qua đưa lại. Đôi chân bà yếu nên ít đi đứngtrong nhà, đôi mắt bà cũng kém nên bà thường nhờ tôi đọc vài trang sách truyện cũ.Tuyệt đối tôi không đọc những gì trên báo hằng ngày, hay cho biết những biến cố đaubuồn trên thế giới. Trái hẳn với những người già luôn đối diện với máy truyền hình chobớt cô độc và cuốn thời gian, bà Chantal không bao giờ mở máy nhìn. Bà sống thật lặnglẽ cách biệt, nhờ vậy tôi tìm thấy thực sự một khung cảnh yên tĩnh tách biệt để sống, côngviệc trở nên nhẹ nhàng.Căn nhà gồm đến sáu phòng rộng, trần nhà cao màu trắng, phòng nào cũng thấy treo đầycác bức họa chân dung tổ tiên dòng họ gia đình. Mỗi lần lau chùi bụi bặm, tôi đứng lặngmỉm cười nhìn họ, mong sao một lần có người hiện ra như trong câu chuyện ở các lâu đàibên Anh quốc. Tuy là những bức chân dung, tôi vẫn tôn trọng và xem họ là chủ nhân củangôi nhà rộng lớn này, họ tỏ ra vẻ uy quyền ngự trị, không muốn một ai vào phá rối sự uynghiêm ấy, và dĩ nhiên chấp nhận tôi như một kẻ bảo tồn giá trị ấy. Thỉnh thoảng tôi thấyhọ mỉm cười.Những bàn ghế đồ vật nơi đây mang dáng kiểu của một thời xa xưa nào đó, nặng nề vàkiểu cách. Mỗi ngày tôi mỗi tìm thêm đôi điều kỳ lạ trong thế giới này. Tôi cho rằng khicác đồ vật được người sử dụng lâu đời, truyền qua sự sống, hơi thở vào những đồ vật ấy.Tuy rằng là những vật thể vô tri, nhưng nhờ sự động chạm, sờ mó vào của người, nhữngvật thể trờ thành có tri giác và có cảm xúc. Khi chủ nhân của chúng chết đi, các đồ dùngấy còn lại, tồn tại với sự sống của người chủ, giữ lại cái tinh thần bất diệt, chất chứanhững kỷ niệm hạnh phúc cũng như đau buồn.Như thế mỗi thứ vật dụng lâu đời đều như có một linh hồn riêng, và trong không giannày, chúng hiện ra như những con người với những thì thầm to nhỏ, nhân ái và không giảdối. Chúng là quá khứ, đầy hiểu biết về cuộc đời, chắc hẳn là hoàn toàn khác biệt vớicuộc sống ngoài kia, nơi đầy ánh nắng mặt trời và đầy tiếng động ồn ào.Tôi đem suy nghĩ ấy nói với bà Chantal, rằng tôi yêu mến mọi thứ trong căn nhà này. Bàmỉm cười, nụ cười xa vắng làm sao.Bà nói:- “Chưa có người giúp việc nào tận tụy như cô, cô đúng là người của thời đại trước.”Bà thường hay chê trách những gì xã hội hiện nay, cho rằng mọi thứ không còn tốt lànhnhư xưa, ngày xưa trong đó mọi người đối đãi với nhau chân tình tôn kính và lễ nghĩa, vàxã hội mỗi ngày mỗi sa đọa và bớt nhân tính. Tôi cảm nhận được điều ấy, nghĩ rằng xãhội càng văn minh máy móc chừng nào thì sự sống con người bị ức chế chừng đó. Hìnhnhư bà Chantal và tôi cả hai đều như bị đời sống ngoài kia tước đoạt đi nhiều thứ củariêng mình. Vì thế cả hai cảm thấy gần gủi hơn, tôi không còn là một người giúp việckhác chủng tộc, nhưng chính là một thân nhân của gia đình này.Nhưng bà Chantal có hơn tôi nửa cuộc đời, trong đó nhiều kỷ niệm đáng quý để ôm ấp.Còn tôi không có quá khứ để trở về hằng đêm, cũng không có tương lai tiến tới ban ngày.Tuy mang nặng một thân xác người, nhưng cảm thấy mình thua sút và kém may mắn hơnbất cứ một đồ vật gì trong ngôi nhà này. Mọi thứ dù nhỏ bé nơi này đều được cất giữ bảotồn rất cất thận, không một ai dám phá bỏ sự an cư của chúng.Nhưng lạ thay, dạo sau này tôi thường thấy căn phòng chứ ...