Danh mục tài liệu

Con suối mùa Xuân

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 160.27 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tham khảo tài liệu con suối mùa xuân, giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con suối mùa Xuân Con suối mùa Xuân Võ Hồnghế là tôi đã mất Mỹ Khuệ Thật dễ dàng như khi tôi được nàng. Tình yêu đến và đi khôngcó báo trước, không giống như những chuyến máy bay chở hành khách có ghi rõ nhật kỳ,ghi giờ hạ cánh và cất cánh. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau một cách tình cờ. Hôm đó nàngbế cháu nhỏ con của người anh, đứng trước cổng. Thấy tôi, nàng hỏi:- Anh Tịnh này, anh xem có dễ thương không?Tôi nhìn nàng, nhìn đứa cháu. Nàng mặc chiếc áo dài mới màu xanh thêu hoa. Có đánh tíhồng nơi má. Nên tôi hỏi lại:- Cô định hỏi ai dễ thương?Nàng đỏ mặt không nói. Tôi yêu nàng lúc đó.Tôi nuôi tình yêu không phải chỉ bằng đôi mắt nhìn và bằng vòng tay ôm. Tôi còn yêubằng những sự tinh nghịch dí dỏm như vừa rồi. Tâm hồn tôi không chịu được sự bằngphẳng. Tôi sợ những con đường tráng nhựa chạy thẳng tắp, rộng rãi và có nhiều bóng mátở trên đầu. Ở bên dưới là hai lề đường song song chạy theo nhau không dám trái ý. Thậtlà chán nản. Tôi ưa sự đột ngột, bất ngờ. Như một con suối nhỏ chảy len giữa khe đá, trốndưới một lùm cây rồi bất ngờ chảy vọt ra, hát róc rách bên một chòm hoa dại. Có tìnhyêu, tâm hồn tôi nhanh nhẹn vui tươi như con suối tinh nghịch đó.Tôi nhớ một ngày hè, Mỹ Khuê rủ tôi về trại của nàng chơi. Vườn rộng có nhiều câymận, cây xoài, cây mẹ Qua một hồ sen, tôi lội xuống bẻ hai đóa sen trắng, trao cho nàngmột, còn tôi cầm một. chúng tôi đi kẻ trước người sau giữa con đường có nhiều bóngrâm. Lúc bấy giờ chính phủ Ngô Đình Diệm đàn áp chùa chiền, một ủy ban Bảo vệ Phậtgiáo Thuần túy ra đời thay thế cho Ủy ban Bảo vệ Phật giáo. Biết là Phật tử trung thànhnên tôi nói đùa:- Hai đứa mình cầm hoa sen đi thành hàng. Đúng là đại diện của Ủy ban Bảo vệ Phật giáoThuần túy.Nàng nghe câu nói bất ngờ, nhìn xuống bàn tay mình, nhìn sang tôi rồi phá lên cười mộttràng dài.Mỹ Khuê ơi, dẫu phải xa cách vĩnh viễn, kỷ niệm ngày chúng ta đại diện cho Ủy ban Bảovệ Phật giáo Thuần túy chắc em không thể nào quên được.Chúng tôi ngồi xuống bờ mương nước nhỏ. Những bụi khoai môn, khoai sáp soi bóngdưới làn nước đục màu vàng. Những con bọ nhỏ chạy lướt trên mặt nước. Bầy cá con khờdại bơi gần bờ, mắc cạn, vùng vẫy chạy tao tác như một lũ học trò mẫu giáo nghịch ngợmvà nhút nhát. Mỹ Khuê hỏi tôi:- Anh Tịnh, không bao giờ anh biết buồn phải không?- Biết chứ, tôi vội đáp.- Thế sao lúc nào Mỹ Khuê cũng thấy anh đùa?- Bởi vì có Mỹ Khuê bên cạnh. Không có Mỹ Khuê anh buồn. Như trước đây và sợrằng... sau này.Mỹ Khuê đặt một ngón tay lên môi tôi:- Đừng nói dại.Tình yêu làm cho con chim thích hót, con bướm thích baỵ Khi tôi nghe một con chim cấttiếng trên cành véo von là tôi đưa mắt tìm con chim bạn của nó hoặc đậu gần sát nó, hoặcđậu xa hơn một chút. Mỹ Khuê cũng thế. Tôi hay bất chợt đứng sau lưng nàng nghe nànghát nho nhỏ những câu:To be alone with youoh just, we twooh my, my dreams come trueis to be alone with yoụtrong khi đôi tay sửa soạn lại tủ sách. Cũng có khi nàng trêu tôi nữa. Nàng kể chuyệnhôm ngủ dậy trưa trặc cái cổ, đến phòng mạch bị Ông thầy thuốc hỏi: Cô đã lập gia đìnhchưa?. Nàng giận dữ bảo tôi:- Ông thầy thuốc hỏi vô duyên hết sức. Người ta lập gia đình chưa thì có liên quan gì đếncái cổ trặc. Thật là băm lăm một cây.Tôi điềm tĩnh trả lời:- Ông thầy muốn chữa mẹo đó. Tâm lý lắm.- Nghĩa là thế nào?- Nếu đã lập gia đình rồi thì trẹo cổ là chuyện thường. Không chữa cũng hết hoặc có chữacũng không hết.Nàng ngẫm nghĩ rồi cười, rồi sịu mặt nói:- Em đau bệnh thật mà. Bao nhiêu người bạn ân cần đi mách thuốc và chạy đi mua thuốccho em. Còn anh thì thản nhiên như không.Giọng nàng trách thật tình và tôi thấy mình có lỗi. Tôi nói:- Em thứ lỗi cho anh. Anh không quen làm những cử chỉ ân cần. Có lẽ tại hồi nhỏ anhphải sống cô đơn quá. Sống xa gia đình năm này sang năm khác làm một người học sinhnội trú. Cái gì cũng tự lo cho mình, sách vở, quần áo, ốm đau. anh giống như một thâncây phải tự vươn rễ ra tìm lấy chất phân chất đất cho phần mình.- Nhưng tình yêu phải dạy anh khôn ngoan hơn.- Anh đang bắt đầu.Quả tình tình yêu đang dạy cho tôi không ngoan hơn. tôi gượng nhẹ với Mỹ Khuê hếtsức. Tôi biết chọn những lời nói êm đềm và những cử chỉ dịu dàng. Tôi không còn giốngmột con sói trên rừng chỉ biết nương theo hoặc trốn tránh những luật lệ khắc khe của xãhội loài sói. Tôi không còn giống con gấu trên rừng sù sì những mặc cảm tự vệ, như congấu có bộ lông lởm chởm khó thương. Tình yêu của Mỹ Khuê là cái lưỡi gấu mẹ liếmcho bộ lông gấu con trơn mướt, nằm rạp xuống, đẹp đẽ. Tôi hỏi Mỹ Khuê:- Em có tin rằng khi lấy nhau em sẽ có hạnh phúc mà sống cạnh anh?Nàng gật đầu:- Miễn là anh yêu em.- Yêu thì chắc chắn là có. Nhưng con gấu không nhảy Twist, không đi dạ hội mãn khóa sĩquan và không đi picnic để chụp hình.- Rồi em sẽ dạy anh lần. Đừng lo.Tôi yên tâm và chỉ lo làm sao cho có thật nhiều tiền, có thật nhiều tiền. Ngoài ...