Danh mục tài liệu

Hai mặt của thời gian

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 210.57 KB      Lượt xem: 21      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Hãy tin vào điều kỳ diệu của thời gian, còn nếu không, hãy tin vào sự phôi phai theo thời gian ..." 11:17 P.M Minh khóc òa trong điện thoại. Cuối cùng thì cái ngày tăm tối nhất của cuộc đời đã 20 năm của cô cũng đến, kéo cô tàn nhẫn xuống vũng bùn đen lạnh lẽo đầy đau đớn. Ở bên kia đầu dây, Phong ngập ngừng. Anh đang đau đớn hay đang mong chờ cuộc gọi này sớm kết thúc đây? - Phong, em hỏi anh một câu cuối cùng thôi, em muốn tình yêu 2 năm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hai mặt của thời gian Hai mặt của thời gianHãy tin vào điều kỳ diệu của thời gian, còn nếu không, hãytin vào sự phôi phai theo thời gian ... ***11:17 P.MMinh khóc òa trong điện thoại. Cuối cùng thì cái ngày tăm tốinhất của cuộc đời đã 20 năm của cô cũng đến, kéo cô tàn nhẫnxuống vũng bùn đen lạnh lẽo đầy đau đớn. Ở bên kia đầu dây,Phong ngập ngừng. Anh đang đau đớn hay đang mong chờcuộc gọi này sớm kết thúc đây?- Phong, em hỏi anh một câu cuối cùng thôi, em muốn tình yêu2 năm qua của chúng ta cho em một bài học cụ thể. Anh cómuốn khuyên nhủ hay dặn dò điều gì không, coi như để em rútkinh nghiệm cho những lần yêu tiếp theo – Minh gạt nước mắt,cố thốt ra một lời nói đùa, nhưng hình như chính cô đang tự xélòng mình ra làm trăm mảnh. Không yêu anh nữa, cô đâu cònthiết tha với ai đâu...- Em là một cô gái mạnh mẽ Minh à, trong lúc này, anh chẳngmuốn đưa ra lời khuyên dạy gì cả. Dù cả khi ngày xưa anhmắng em nhiều đến thế nào, muốn em sửa đủ thứ, nhưng chưabao giờ anh coi đó là khuyết điểm cả. Em rồi sẽ tìm thấy mộtngười xứng đáng với em hơn anh.Minh cắn môi để tiếng nấc không len lỏi vào màn hình điệnthoại giờ này đã ướt sũng. Ngày xưa ư, sao hai từ này ngheanh nói ra mà dường như có hàng vạn mũi dao lao thẳng vàotim cô, chát chúa và mặn đắng.- Anh dập máy đi, chúc anh ngủ ngon. Mà anh ơi, em yêu anh,yêu nhiều và mãi mãi.11:25 PMPhong thẫn thờ, cảm thấy không gian lạnh ngắt như bọc lấy cơthể mình, thậm chí còn khiến anh không thể cử động dù chỉ làđưa tay lên xem mắt mình có khóc hay không. Ừ, không đượckhóc, không thể, chẳng phải chính anh đã kết thúc tình yêu nàyhay sao, đã nói những lời cuối cùng giã biệt một tình yêu thuầnkhiết, vậy anh có quyền gì mà nức nở thương tiếc nó? Phải, đólà quyết định của anh, anh không hối hận, không được quyềnhối hận.Nhưng, sao đến lời cuối cùng, em vẫn nói lời yêu anh hả Minh?Anh phải sống thế nào khi câu nói ấy cứ ong ong đầy ám ảnhtrong đầu anh? ***Nửa năm sau ...7:21 A.MMinh choàng tình giấc, cảm giác thấy bả vai và cánh tay phảicủa mình đau nhức dữ dội, chắc mình đã trải qua một giấc ngủvật vã lắm, nhưng rồi bỗng phì cười khi tự tưởng tượng mìnhgiống Tôn Ngộ Không đang bị núi đè. Cô với tay tìm điệnthoại, không có cuộc gọi nhỡ nào, thật may mắn. Cô vặn ngườisang trái, khẽ chạm vào chiếc đồng hồ quả quýt để sát bên gốimỉm cười thầm nói: Chúc chị may mắn đi em, rồi cất chiếcđồng hồ vào túi xách mang đi.Nhanh quá, vậy là cô đã là sinh viên năm cuối, chỉ trải qua mộtmùa hè nữa thôi là đã bị đá văng khỏi trường Đại học. Cái cảmgiác lưu luyến mỗi khi nhìn thấy các lớp khác dần dần mặc áocử nhân chụp kỷ yếu, những cô cậu sinh viên mới vào trườngvới ánh mắt còn đầy nhiệt tình và háo hức, ngay cả màu nắngvàng ruộm như mật ong đậu trên chiếc ghế đá quen thuộc màngày nào cô cũng ngồi để chờ tiếng chuông vào học...tất cảkhiến cô thấy rùng mình run rẩy.Thời gian sao chẳng đợi ai thế, cuộc đời cứ phải đổi thayxoay vần thế hay sao, đến ngay cả người cô yêu thương nhấtcũng đã không còn ở bên cạnh nữa...Lại nghĩ ngợi vu vơ rồi, Minh lắc đầu thật mạnh, tựa như có thểdùng lực cơ học này để đá bay những ngơ ngẩn trong tâm trívậy.Hôm nay, khoa của Minh tổ chức sự kiện lễ hội thường niên, côvẫn nằm trong thành phần Ban tổ chức và đạo diễn cánh tráinhư mọi năm. Chỉ có một khác biệt rằng, chương trình này côcó 4 phút lên sân khấu diễn hài. 4 phút ngắn ngủi nhưng sẽ là 4phút huy hoàng nhất trong cuộc đời Minh – 4 phút bước ra khỏivị trí hậu cần, đứng rạng rỡ dưới ánh đèn chói lóa.8:00 A.MPhong bước vào văn phòng, vẫn tác phong đúng giờ như mọingày. Chưa có ai đến cả, sau Tết ai cũng có vẻ rệu rã. Bản thânanh cũng vậy, những ngày này, phố xá thường bị mưa phùntưới tắm cho không gian một màu lạnh lẽo sũng nước, anhthường liên tưởng đến hình ảnh một cô gái đang khóc, hàng miướt đẫm và đôi mắt đỏ hoe, hai má ửng hồng nóng ran. Có phảianh đang nghĩ tới...?Phong lắc đầu thật mạnh, tựa như tin rằng có thể dùng động tácnày khiến nỗi nhớ trong lòng ghìm xuống. Nhưng để làm gìchứ, có ngày nào anh không quay quắt với cảm xúc này đâu?Anh giở tấm lịch công tác, hôm nay là ngày thứ Hai đầu tiêncủa tháng 3, chẳng phải ngày này năm trước và cả năm trướcnữa anh đang có mặt tại trường Minh hay sao? Phải, là lễ hộithường niên mà khoa cô tổ chức. Năm trước nữa anh đến, côcũng ra tận cổng đón anh, kéo anh tham quan trường rồi tíu títgiới thiệu như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, rồi dặn anhngồi thật ngoan để cô yên tâm lên làm đạo diễn sân khấu. Giờnày, Mình có đang bận rộn như mọi năm không?Tiếng chuông điện thoại reo lên. Hôm nay rảnh không Phong,tối theo bố đi gặp mặt gia đình bên kia nhé, tiếng bố vangvọng. Anh cười đau khổ, chút mảy may ý định khách khôngmời vẫn đến vừa le lói, bỗng chốc bị dập tắt không thươngtiếc.3:00 P.MMinh ...