Danh mục tài liệu

Hoàng đế và giai nhân ( Alexandre et Alestria ) Phần 5

Số trang: 47      Loại file: pdf      Dung lượng: 131.85 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Xem trước 5 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trên trời, những đôi mắt đen nhấp nháy giữa các vì sao. Chúng kể với ta về tình yêu chứ không phải về tử thần. Ngày thứ tư, một nhóm kỵ binh du mục xuất hiện giống như những sinh vật vừa trồi lên từ đáy đại dương.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoàng đế và giai nhân ( Alexandre et Alestria ) Phần 5biến động ồn ào. Trên trời, những đôi mắt đen nhấp nháygiữa các vì sao. Chúng kể với ta về tìnhyêu chứ không phải về tử thần. Ngày thứ tư, một nhóm kỵ binh du mụcxuất hiện giống như những sinh vật vừa trồilên từ đáy đại dương. Chúng lướt về phíachúng ta bên trên những ngọn cỏ nhấp nhôgió thổi. Không nói lời nào, chúng bổ nhàovề phía chúng ta, tay lăm lăm vũ khí. Chiếnbinh lạ mặt xông thẳng vào những gã cườngtráng hơn hẳn mình như một con sói nondũng cảm lao vào bầy linh cẩu khát máu. Tatheo sát chân hắn. Chúng ta cùng nhau mởmột lối thoát. Tiếng la hét của những tên du mục hungdữ yếu dần rồi tắt hẳn. Tên chiến binh nọ tiếp tục phi nước đạitrước ta. Ta chẳng còn muốn hắn đầu hànghay phải chết nữa. Ta đuổi theo hắn chỉ vìmuốn thi thố tài năng. Ta tò mò muốn biếtgiữa ta và hắn, ai mạnh hơn và ai bền bỉhơn. Đêm thứ năm, gió nổi lên. Mặt trăng bịche lấp. Ta giật nảy mình tỉnh giấc. Trướcmắt ta là một cặp mắt lấp lánh tò mò. Chiếnbinh trẻ đứng giữa đám cỏ và chúng ta đấutay không, giao chiến cùng nhau. Trongcuộc chiến này ta đã đánh rơi được chiếcmũ của hắn và túm được mái tóc dày củahắn. Ta vận hết sức kéo mạnh, hắn hungdữ lao bật tới và hoang dại cắn vào cổ ta.Hai chúng ta tách ra khi đã mệt lả và mạnhai nấy ngủ. Sáng hôm sau, hắn phi nướcđại lên đường. Ta đuổi theo hắn không lýdo. Hai con ngựa lao đi trên các thảonguyên, theo sau là những bầy chim tungcánh bay khỏi những lùm cây. Ta cầm trên tay nắm tóc dài và mềmmại. Tóc tung bay trong gió. Ta sẽ đi đếntận cùng thế gian, nơi kẻ lạ mặt không thểlẩn trốn được nữa. Hắn sẽ buông hết vũ khícho ta, cho Alexandre, kẻ giờ đây chỉ còndành cho hắn tình yêu chứ không phải lònghận thù. Nhưng tình yêu làm ta yếu đuối vàsuốt ngày hôm đó, nỗi buồn và niềm thấtvọng vây kín lấy ta. Philippe lại hiện ratrong đầu ta, bằng xương bằng thịt, cầm tayđưa ta vào dương vật của lão. MẹOlympias, đứng bên ban công nơi nhữngcây cam đang trổ hoa, nhìn chăm chắmđường chân trời chia cách ta và bà mãimãi. Ta lại thấy Hephaestion thời trai trẻmuốn rời bỏ Macédoine theo một taychuyên chữa trị vết thương để quên đi tráitim ta phản bội. Ta đã níu giữ chàng lạibằng nước mắt. Ta đã lạm dụng bản tínhhiền hòa của chàng mà không bao giờ hứahẹn điều gì. Những kẻ khác, những cuộctình vụng trộm trong cao lâu hay nhữngngười tình một đêm sau chiến trận hiện lênnối tiếp nhau. Theo sau họ là những nô lệBa Tư, những kẻ đã dâng hiến thân thể chota, và Bagoas nữa, kẻ đã bị ta cắt đi nguồnvui sống. Ta đã chinh phục tất cả, chiếmđoạt và cưỡng hiếp tất cả. Ta đã bắt tất cảđàn ông và đàn bà phải quy phục dướingọn giáo của mình. Mỗi thành đô mang tênta và mỗi người lính đã chết vì danh dự củata lại thổi bùng trong ta ngọn lửa thịnh nộ,căm hờn hơn, tàn ác hơn, bạo ngược hơn.Alexandre, vua của toàn cõi Á châu, tìmdiệt một Alexandre khác, kẻ biết nói chuyệnvới các vì sao, kẻ biết yêu thương một triếtgia sở hữu một thân thể mềm mại và nhữngngôn từ công chính, tâm hồn thanh thảntrong thế giới hòa bình không biết đến chiếntranh. Đêm đó, mắt nhìn chăm chăm các vìsao, ta ngâm nga một khúc ca Macédoineta đã quên suốt nhiều năm chinh chiến.Giọng ta trôi đi trong cái im lặng thẳm sâu,hòa vào tiếng rì rào của những ngọn cỏ caovà trở lại, mang thoe một giọng hát thanhthoát hơn. Từ xa, kẻ xa lạ hát bằng ngônngữ của mình một khúc ca buồn. Giọng háthai ta đuổi theo nhau, vượt lên rồi lùi lại,hòa vào nhau và bay lên tới tận trăng sao. Khi ta mở mắt, trời đã sáng. Ta nhìn thấymột khuôn mặt thật to của một thanh niêncúi xuống nhìn ta. Đầu quấn hai bím tóc đendài, hắn có đôi gò má cao của cư dân vùngthảo nguyên, hai hốc mắt sâu tới tận tháidương cùng một vết sẹo trên cằm. Ta thét lên: - Ngươi là một hồn ma! Hai mắt hắn dò hỏi ý nghĩa những gì tavừa nói. Ta cố dùng những từ đã học được từđám dân du mục: - Ngươi là một Ceugoul! Hắn mỉm cười. Hắn dùng đầu lưỡi liềmcủa mình ấn lên ngực ta. Ta run rẩy. Đókhông phải một giấc mơ! Ta nhận ra bộ váytía của hắn, nhận ra đôi mắt đen và conngựa cái đang gặm cỏ ngoài xa cùngBucéphale. Người ta đờ ra bất động. Tay talén tìm thanh kiếm nhưng chạm phải lưỡiliềm sắc lẻm của hắn. Ta cố hết sức mới nói được một câu: - Ngươi tên gì? Hắn ra hiệu không hiểu tiếng nói bộ tộccủa ta. Hắn nhấc vũ khí lên và kề vào cổta. Cái chết không làm ta sợ hãi. Ta đãquen với những thanh sắt lạnh toát. Nhìnchằm chằm tên đao phủ, ta thách thức hắn.Bất thình lình hắn áp sát và hôn ta. Bảnnăng dạn dày chinh chiến làm cơ bắp tacăng cứng, ta chống cự, đẩy hắn ra. Hắnđứng lên. Rồi hắn đưa tay lên miệng huýtsáo gọi con ngựa của hắn đến, Bucéphaleliền theo sau. Chúng ta lên ngựa rồi rongruổi bên nhau trên những thảo nguyên hầunhư vô tận. *** Mây lướt nhanh. Những đám mây đủmàu, vàng xanh cam hồng. Rồi những đámmây cháy sáng. Chim muông, như nhữngmũ ...