Bà Lơfevrơ là một bà góa sống ở nông thôn, thuộc loại các bà nửa tỉnh nửa quê hay diện áo đính ruybăng và mũ xếp nếp, thuộc số người thường nói ngọng, thường ra bộ ta đây trước bàn dân thiên hạ và che dấu một tâm địa thú vật kiêu kỳ dưới những vỏ bọc lòe loẹt và hài hước, chả khác gì việc giấu những bàn tay to tướng ửng đỏ trong những cái găng lụa thô. Người hầu của bà là một bà nhà quê hết sức chất phác, tên Rôdơ....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Pi-e-rô Pi-e-rôBà Lơfevrơ là một bà góa sống ở nông thôn, thuộc loại các bà nửa tỉnh nửa quê hay diệnáo đính ruybăng và mũ xếp nếp, thuộc số người thường nói ngọng, thường ra bộ ta đâytrước bàn dân thiên hạ và che dấu một tâm địa thú vật kiêu kỳ dưới những vỏ bọc lòe loẹtvà hài hước, chả khác gì việc giấu những bàn tay to tướng ửng đỏ trong những cái gănglụa thô.Người hầu của bà là một bà nhà quê hết sức chất phác, tên Rôdơ. Hai người sống trongmột căn nhà nhỏ có những tấm đậy lỗ cửa màu xanh lá cây, dọc một con đường ởNoocmăngđơ giữa vùng Cô. Trước nhà có một rẻo vườn hẹp, hai bà bèn trồng một ít rau.Và một đêm, kẻ gian đã lấy trộm chừng mươi cây hành. Vừa phát giác ra việc mất trộm,Rôdơ vội chạy lên báo và bà chủ bận váy len xuống ngay. Thật đau xót và hoảng hồn.Chúng đã ăn cắp của bà Lơfevrơ! Thế là chúng đã ăn cắp trong vùng và có thể lộn lại.Hai bà già sợ hãi dò xét các dấu chân và trao đổi với nhau.“Kìa, chúng vào lối ấy. Dấu chân còn trên tường đó thôi. Chúng nhảy xuống bồn hoa.”“Chết thật, rồi sẽ thế nào? Còn bây giờ, làm sao mà yên đây?”Tiếng đồn lan ra. Xóm giềng kéo đến, thừa nhận và bàn cãi. Hai bà già thấy bất kỳ ai đếncũng bộc bạch hết ý mình. Một bà hàng xóm khuyên: “Các bà phải nuôi chó đi”.“Phải đấy! Các bà phải nuôi một con chó, chỉ để nó đánh thức thôi mà. Chẳng phải chóto đâu, lạy Chúa! Chó to mà làm gì! Nuôi chó to có mà sạt nghiệp! Chỉ cần một con béthôi (ở Noocmăngđơ, người ta gọi là con canh), một con canh vớ vẩn biết sủa là được”.Mọi người vừa về hết, bà Lơfevrơ đã bàn mãi với Rôdơ chuyện nuôi chó. Bà nghiềnngẫm và tìm mọi cớ để bác chuyện đó, chỉ mường tượng đến một bát đầy thức ăn hổ lốncho chó, bà đã phát khiếp lên rồi. Ấy là bà thuộc cái nòi phụ nữ thôn quê quen dè xẻn, lúcnào cũng trữ sẵn một ít xăngtim trong túi để công khai bố thí cho kẻ khó qua đường cũngnhư đóng góp cho các cuộc quyên tiền chủ nhật. Vốn yêu súc vật, Rôdơ khéo léo viện đủlý lẽ và khăng khăng giữ ý. Vậy nên là bà chủ quyết định mua một con chó, nhưng nhỏthôi. Rôdơ bắt đầu đi tìm, nhưng toàn gặp chó to, toàn những chú ngốn xúp thùng bất chithình đến phát sợ. Ông bán thực phẩm khô ở Rôlơvôn có một con rất nhỏ, nhưng ông đòitrả thêm hai frăng công nuôi. Bà Lơfevrơ tuyên bố bà rất muốn nuôi một con canh, nhưngbà chẳng mua đâu. Biết chuyện, một sáng, ông hàng bánh chở trong xe đến một con vậtkỳ lạ bé xíu lông vàng, gần như không chân, mình thì hình cá sấu, đầu cáo, đuôi cong nhưkèn trôm-pét, một cái ngù thực sự, lớn bằng tất cả phần còn lại của con vật. Con chótrông ngứa mắt ấy, người khác thì muốn tống khứ đi ngay nhưng bà Lơfevrơ lại thấy đẹp,vì nó rẻ như bèo. Rôdơ bế nó lên hôn, rồi hỏi tên nó. Ông hàng bánh đáp “Pierô”.Rôdơ cho nó vào một hòm đựng xà phòng củ, rồi cho nước uống. Nó uống. Tiếp theo, bàgiơ cho một mẩu bánh mì. Nó ăn. Bà Lơfevrơ lo lo, chợt nghĩ: “Khi nó đã quen, mình cứthả rông, nó sẽ tự kiếm ăn được”. Thực tế bà thả nó ra thật, nhưng chạy rông hoài, nó đóivẫn hoàn đói. Vả chăng, nó chỉ sủa ăng ẳng để đòi ăn, và sủa ra trò. Ai muốn cũng vàovườn được. Pierô đến cọ cọ vào bất kể người nào, và không hề sủa. Tuy thế, bà Lơfevrơdần dà quen với nó và đâm thích, thỉnh thoảng lại tự tay cho nó vài miếng bánh đã nhúngmón ăn nấu qua loa của mình.Bà chẳng mảy may ngờ rằng phải nộp thuế. Khi được báo phải nộp tám frăng – támfrăng, thưa bà! – để nuôi cái con canh ranh có sủa siếc gì đâu, bà suýt ngất xỉu. Tức thì,bà dứt khoát phải thoát khỏi Pierô. Nào ai tha thiết gì nó! Dân cư lân cận cách đến mườidặm đều vậy. Không còn cách nào khác, bà đành cho nó “pickê đuy ma”. “Pickê đuy ma”nghĩa là “xơi đất xét vôi”. Người ta cho “pickê đuy ma” đối với mọi con chó cần rũ bỏ.Giữa một cánh đồng rộng, có một cái lều nhỏ, hay nói cho đúng, một cái mái tranh nhỏúp trên mấy cái cọc cao. Ấy là lối xuống “mỏ đất sét vôi”. Một cái lỗ lớn thành thẳngđứng như một cái giếng sâu thăm thẳm đến hai mươi mét, dẫn xuống nhiều hang mỏ dài.Mỗi năm người ta chỉ đẩy xuống đấy một lần vào mùa nông dân cần đất sét vôi để bónruộng. Còn thì đó là nghĩa địa của những con chó bị kết án. Hễ qua lại gần miệng giếng,người ta nghe vọng lên những tiếng rú oán hờn, những tiếng sủa giận dữ hay tuyệt vọng,những tiếng kêu cứu thảm thương. Đến đấy, chó của thợ săn hay người chăn cừu liềnluống cuống bỏ chạy. Khom người trên giếng, sẽ thấy ngay mùi thối rinh ghê rợn. Nhữngbi kịch khủng khiếp diễn ra dưới đáy sâu tối mò. Một con đang hấp hối từ mười đến mườihai ngày ở đó, chưa chết hẳn là nhờ mảnh thịt thối hoãng còn chưa rã hẳn của những conchết trước, thì đùng một cái, rớt xuống một con mới, dĩ nhiên béo khỏe hơn. Thế là chỉ cóhai con với nhau, bụng đói mềm, mắt lóe sáng. Chúng rình nhau, quẩn theo nhau, chầnchừ và khốn khổ. Nhưng cái đói thôi thúc chúng tấn công nhau, giằn xé nhau rất lâu và ácliệt. Con nào khỏe hơn sẽ ăn tươi nuốt sống con kia.Quyết định cho Pierô “pickê đuy ma” rồi, hai bà tìm một người thực hiện. Bác thợ sửađường đòi công mười xu. Bà Lơfevrơ thấy quá đắt. Lão hàng xóm đểu giả ưng nhận côngnăm xu thôi. Vẫn không chấp nhận được, Rôdơ bàn rằng nên đích thân đưa Pierô đi, vì nókhông bị hành hạ dọc đường, lại biết trước được số phận của mình. Vậy nên hai bà dứtkhoát là trước trời tối là đưa Pierô đi. Chiều muộn hôm ấy, bà Lơfevrơ chiêu đãi nó mộtbát súp ngon với một mẩu bơ bằng ngón tay. Nó chén sạch sành sanh. Nó đang vẫy đuôimừng, thì Rôdơ ôm nó lên tạp dề. Hai bà tất tưởi đi qua đồng như đi cắt trộm rau. Loángcái hai bà đã thấy mỏ đất và đến bên miệng giếng. Bà Lơfevrơ cúi xuống lắng nghe xemcó con nào không. Không, không có con nào cả. Pierô sẽ chỉ có một mình dưới ấy thôi.Khóc nức lên, Rôdơ ôm hôn nó rồi thả nó xuống hố. Rồi hai bà cúi xuống lắng nghe.Thoạt đầu là một tiếng rơi đánh bịch, rồi một tiếng rú chói tai của một con vật bị thươngnghe muốn vỡ tim, rồi từng chuỗi tiếng rên đau đớn, tiếp đó là những tiếng kêu xin tuyệtvọng, những tiếng cầu khẩn van ...
Pi-e-rô
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 80.48 KB
Lượt xem: 20
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Pi-e-rô truyện ngắn hay truyện ngắn đặc sắc thư giãn giải trí truyện ngắn Việt NamTài liệu có liên quan:
-
6 trang 267 0 0
-
7 trang 191 0 0
-
2 trang 151 0 0
-
10 trang 127 0 0
-
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 115 0 0 -
4 trang 100 0 0
-
4 trang 99 0 0
-
4 trang 75 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 66 0 0 -
8 trang 56 0 0