Nghe tiếng chuông, Dung bỏ tờ báo xuống bước ra mở cửa. Người thanh niên khẽ mỉm cười gật đầu chào: Tôi là Tâm, còn chị là… Vâng, tôi là Dung, mời anh vào. Nàng trả lời, nghiêng mình qua nhường lối và kín đáo quan sát khách. Hắn không trẻ lắm như nàng tưởng, khoảng 26, 27... áo sơ-mi trắng dài dài tay xắn lên gần khuỷu, quần jean gọn gàng tạo nên vẻ giản dị nhưng đàng hoàng vừa đủ. Khi khách bước vào, Dung tự nhiên đâm ngượng cho sự nghèo nàn của nhà nàng. Nói là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
“Share” “Share”Nghe tiếng chuông, Dung bỏ tờ báo xuống bước ra mở cửa. Người thanh niên khẽ mỉmcười gật đầu chào: Tôi là Tâm, còn chị là… Vâng, tôi là Dung, mời anh vào.Nàng trả lời, nghiêng mình qua nhường lối và kín đáo quan sát khách. Hắn không trẻlắm như nàng tưởng, khoảng 26, 27... áo sơ-mi trắng dài dài tay xắn lên gần khuỷu, quầnjean gọn gàng tạo nên vẻ giản dị nhưng đàng hoàng vừa đủ.Khi khách bước vào, Dung tự nhiên đâm ngượng cho sự nghèo nàn của nhà nàng. Nói lànhà chứ thực ra đây là một apartment hai phòng ngủ Dung mới được chương trìnhHousing của chính phủ cho mướn.Vượt biên qua Mỹ hơn một năm cùng đứa con gái duy nhất là Nga, hai mẹ con ở với giađình người bảo trợ là ông chú ruột. Nàng lãnh trợ cấp xã hội, ngày ngày đi học Anh Vănở một trường gần nhà, còn Nga tiếp tục học trung học. Thời gian đầu còn êm thắm, tất cảmọi người đều tốt và giúp đỡ mẹ con nàng. Nhưng càng về sau, những đụng chạm lặt vặtkhông thể tránh khỏi. Khi hai người đàn bà trong bếp: Dung và người thím, có sự hụchặc về hủ ớt, lọ tiêu… thì Dung có ý dọn ra riêng trước khi gây sự khó nghĩ cho ngườichú đã từng giúp đỡ nàng. Dung dọ hỏi và được mấy người bạn trong lớp chỉ cách xinnhà Housing do chính phủ trợ cấp. Sau hơn ba tháng nộp đơn, Dung được cấp cho cănapartment hai phòng này trong một khu tương đối không đến nỗi tệ lắm.Ban đầu, Dung định chỉ để hai mẹ con ở. Nhưng những người bạn cứ xúi nàng dồn lại vàđể một phòng cho người khác mướn, mỗi tháng được khoảng vài trăm đô. Nghe nói mãi,Dung xiêu lòng. Hai mẹ con ở một phòng còn rộng chán, đồ đạc nàng có gì! Nếu mỗitháng có thêm một món tiền dành dụm làm vốn hay gửi ít quà cho các em ở quê nhàchẳng hay hơn ư? Dung quyết định cho share. Tuy vậy Dung cũng cẩn thận đăng thêmcâu : “Chỉ nhận phụ nữ” trên một tờ báo quảng cáo Việt Nam tại địa phương.Cả tháng trời, không một phụ nữ gọi lại. Chỉ thỉnh thoảng có giọng đàn ông gọi đòimướn. Dung từ chối hết. Ý nàng chỉ muốn có một bạn gái ở chung một nhà như chị em vàđỡ cho nàng ít tiền. Còn đàn ông thì Dung ngại tai tiếng.Một tháng sau nữa, căn phòng vẫn để trống. Người bạn lại khuyên nên để thanh niên độcthân thuê, sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bà ta lý luận: “Bọn nhỏ ở đây đông lắm. Ngày thườngtụi nó đi làm hay đi học, tới cuối tuần là đi chơi suốt ngày, chẳng làm phiền gì nhiều”.Không cách nào hơn, Dung đành chịu. Người bạn vui mừng giới thiệu luôn người em họđang đi tìm phòng. Dầu sao chỗ quen biết vẫn hơn người xa lạ. Một lần nữa, Dung nghetheo.Thanh niên tên Tâm này là người được giới thiệu đến. Dung chỉ biết Tâm qua đây mộtmình, cha mẹ anh em còn kẹt tại Việt Nam. Ban dêm hắn làm technician cho một hãngđiện tử ở trong vùng này, ban ngày đi học thêm ở college.Cảm giác đầu tiên về người thanh niên này làm Dung yên tâm. Hắn có vẻ hiền hòa lịchsự, không như một số thanh niên khác nàng đã gặp.Dung gượng cười phân trần: Nhà mới dọn đến chẳng có gì. Cậu vào trong này coi phòng đi.Tâm theo Dung bước vào trong. Nàng thấy hắn dễ dãi liếc sơ qua, rồi bước ra. Dung hồihộp chờ đợi ý kiến, lần đầu tiên trong đời nàng cho thuê nhà. Theo chị Tánh nói thì chị định cho thuê với giá 300?“Hay là hắn chê mắc?” Nàng vội vã nói: Vâng tôi bao hết điện nước và điện thoại, chỉ khi nào cậu gọi long distance thì phải trảlấy.Tâm trả lời: Dĩ nhiên rồi. Chừng nào em có thể dọn tới?Dung mừng rỡ:-Khi nào cũng được. Phòng đang để trống. Vậy để cuối tháng, em phải trả chỗ bây giờ cho chủ nhà. Được mà.Chủ và khách nói chuyện mưa nắng thêm một hồi. Tâm cáo từ ra về. Đưa ra cửa Dungnói thêm: Có parking phía sau tôi không dùng, cậu có xe cứ đậu ở đó.Khách đi rồi, Dung về phòng nhẹ nhõm. Thế là xong! Gương mặt hiền lành và cử chỉchững chạc của Tâm làm nàng vững bụng. Nhưng Dung cũng không khỏi lo lắng vẩn vơkhi nghĩ đến điều nhà nàng từ đây sẽ có bóng dáng một người đàn ông.*****Vậy là Tâm dọn về đã được hơn ba tháng. Dung hoàn toàn hết lo âu như ban đầu. Ngườithanh niên đứng đắn và dễ thương hơn nàng nghĩ. Hắn hòa đồng và được cảm tình củaNga ngay khi hắn mới dọn đến. Ban đầu, vì Tâm gọi nàng bằng “chị” nên Dung bắt Ngakêu Tâm là “chú”. Nhưng Tâm cương quyết không chịu. Hắn phân trần: Chị nghĩ coi, Nga gọi Tâm là chú rồi nhỡ mấy cô khác bắt chước gọi theo… thì chắc ếdzợ tới già.Cả nhà cười xòa. Nga cũng đồng ý với Tâm. Kể ra Tâm hơn con nàng chưa đến mườituổi mà bắt nó kêu: “chú” thì… hơi ép` cho cả hai. Dung đành dễ dãi, mặc cho Ngamuốn gọi sao cũng được.Chỉ trừ những ngày cuối tuần, ngoài ra tuy sống chung nhà nhưng Tâm ít khi gặp Dungvà Nga. Mỗi sáng sớm, nàng và con dậy đón xe bus đi học thì Tâm còn ngủ trong phòng..Khi nàng về hắn đã đi làm đến nửa đêm, và giờ đó thì hai mẹ con nàng đã an giấc. Vì vậyDung không thấy có gì đụng chạm giữa hai “hộ”. Trái lại, từ ngày có mặt Tâm, Dungthấy không khí gia đình nàng khởi sắc hơn vào những ngày cuối tuần. Tiếng nói cười rộncủa Nga và Tâm làm nàng vui lây và thấy như trẻ lại. Thỉnh thoảng nàng cũng tham giavào bàn cãi, góp ý. Dung có cảm tưởng đây là một gia đình ấm cúng. Trong đó nàng làchị cả chăm lo cho Tâm, cậu em trai hiền lành chăm chỉ, và Nga là cô em út nhí nhảnhngây thơ.Khẽ liếc sang chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã gần 11 giờ đêm rồi. Dung cầmcuốn tiểu thuyết mượn ở thư viện lên cố đọc, nhưng những giòng chữ vô nghĩa làm Dungchán nản bỏ xuống. Đầu óc nàng như bị một khối cô đơn bao bọc. Nga đi dự party sinhnhật cô bạn cùng lớp vẫn chưa về, và Tâm chắc cũng la cà ở cà phê nhạc hay một vũtrường nào đó. Hồi chiều Nga có vẻ hờn giận Tâm. Hình như Tâm hứa đưa Nga đi partyhôm nay, nhưng không sao đến giờ chót lại viện cớ bận việc, từ chối, mặc dẩu Nga nănnỉ, hờn dỗi. Dung linh cảm như việc Tâm từ chối party với Nga và những sự việc xảy ramấy hôm nay có liên quan với nhau.Hai ngày qua Tâm nghỉ làm ở nhà. Hắn bảo lâu lâu mình cũng phải lấy ngày nghỉ bệnhcho khỏe, gần cuối năm rồi, không nghỉ qua năm mới cũ ...
“Share”
Số trang: 11
Loại file: pdf
Dung lượng: 178.17 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện ngắn hay thư giãn giả trí tuyển tập truyện ngắn “Share” truyện ngắn đặc sắcTài liệu có liên quan:
-
6 trang 269 0 0
-
7 trang 193 0 0
-
2 trang 153 0 0
-
10 trang 128 0 0
-
4 trang 101 0 0
-
4 trang 76 0 0
-
8 trang 57 0 0
-
34 trang 53 0 0
-
12 trang 51 0 0
-
38 trang 49 0 0