Danh mục tài liệu

Tiểu ngạ quỷ bên cầu Nại Hà

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 115.48 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ai cũng nói hễ chết không còn vương vấn. Bao nhiêu chuyện đời vẫn kể đấy thôi. Không mất không hết. Không tử không sinh...Tôi là một ngạ quỷ.Tôi là một tiểu ngạ quỷ lắm chuyện ở dưới Âm ty, hầu hạ dưới quyền Ty chủ cõi Luân hồi.Chúng tôi được coi là loài ti tiện nhất thấp bé nhất trong cõi đất trời, chỉ sống trong địa ngục tăm tối, đời đời kiếp kiếp.g l
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiểu ngạ quỷ bên cầu Nại Hà Tiểu ngạ quỷ bên cầu Nại HàAi cũng nói hễ chết không còn vương vấn. Bao nhiêu chuyện đời vẫn kể đấy thôi. Khôngmất không hết. Không tử không sinh...Tôi là một ngạ quỷ.Tôi là một tiểu ngạ quỷ lắm chuyện ở dưới Âm ty, hầu hạ dưới quyền Ty chủ cõi Luânhồi.Chúng tôi được coi là loài ti tiện nhất thấp bé nhất trong cõi đất trời, chỉ sống trong địangục tăm tối, đời đời kiếp kiếp.Công việc của tôi là đi tuần bên cầu qua (sông Lú), một việc nhàn hạ, bởi ngoài nhữngbóng hồn lẻ quỷ đói đôi khi đi qua, thì không có gì xảy ra, sẽ chẳng có gì xảy ra.Tôi thường đờ đẫn ngồi bên cầu Nại Hà, đờ đẫn nhìn những hồn phách cô đơn, lẻ loi bayqua.Ngày ngày, tháng tháng, năm năm, ngày nối ngày, năm lại năm.Một ngày, Ty chủ cõi Luân hồi gọi tôi tới, nói tôi đã trung thành canh giữ, bởi tôi đã đituần cầu Nại Hà suốt 300 năm, chưa hề xảy ra sai sót. Bởi vậy nên cho tôi làm sứ giả đicâu hồn, cho tôi cơ hội lên chốn nhân gian.Cõi người thật sự rất tươi đẹp, thứ gì cũng có, so với chốn địa ngục tối đen u ám này thậtnhư một giấc mộng. Nhưng chỉ tiếc mỗi lần tôi đi lên cõi nhân gian đều là nửa đêm, màđều là đi lấy hồn phách con người.Thời gian lâu dần, tôi biết loại người như tôi, à không, phải nói là loài quỷ như tôi, làmloài người sợ hãi đau khổ nhất, bởi hễ chúng tôi xuất hiện, có nghĩa là một cuộc đờingười kết thúc.Tôi chỉ có thể cười đau khổ, bởi con người tin vào số mệnh, nhưng lại sợ hãi số mệnh, rồicăm ghét lây sang cả chúng tôi.Thời gian trôi thật nhanh, một trăm năm lại đã trôi qua. Ty chủ cõi Luân hồi nói với tôi,ngươi đã có 400 năm đạo hạnh rồi, chờ khi ngươi tu đủ 500 năm đạo hạnh, ngươi có thểlên cõi người để đầu thai, hoặc tiếp tục tu hành nơi địa ngục, rồi đi làm một thần tiên.Khi đó tôi rất vui mừng, vui tới mức cười lên, có lẽ là lần đầu tiên tôi cười. Bạch VôThường đại ca lúc đó trêu tôi, nói tôi cười còn xấu hơn quỷ.Tôi nghĩ: Tôi chính là quỷ đây, mà Bạch Vô Thường cười còn xấu hơn tôi, loài người mànhìn thấy anh ta cười, hẳn quá nửa sợ chết giấc.Trong một trăm năm cuối cùng này, tôi tiếp tục cố gắng làm trọn mọi việc Ty chủ giaocho. Nhưng sao tôi thấy 100 năm sao dài hơn cả 400 năm trước đây? Tôi rất hy vọng nótrôi nhanh, để một ngày, tôi sẽ được đầu thai...Một ngày, tôi đi bên cầu Nại Hà, trong bóng tối mơ hồ tiếng khóc thút thít rất mảnh. Tôibước tới xem, thì ra là một quỷ nữ đang khóc phía đó. Tôi hỏi vì sao cô đến đây, cô tabảo, cô ta vô ý đã làm tắt mất ngọn đèn lồng soi sáng đường luân hồi chuyển kiếp rồi.Những lúc vui vẻ, tôi cũng thường hay giúp đỡ người khác (quỷ khác), lúc đó tôi đang vuivẻ, nên tôi bảo, tôi có thể dẫn cô quay về phủ Luân Hồi. Quỷ nữ gạt nước mắt, cười vớitôi, nói: “Cảm ơn anh!”.Trong sát na đó, ngực tôi như bị cái gì đấm mạnh một cái, tim hỗn loạn...Tôi chưa bao giờ thấy một hồn quỷ cười đẹp như thế, tôi chỉ cảm thấy sao chân tôi mềmnhũn ra...Quay về phủ Luân Hồi, Ty chủ tra sổ ký lục của quỷ nữ, nói cô ta là vong chết oan, khôngđược đầu thai chuyển kiếp, chỉ có thể vào giam trong Thành Chết Oan (Uổng Tử Thành)mà thôi.Cô ta khóc than, tôi phút chốc cũng thấy thương xót, hỏi Ty chủ liệu có cách gì cho cô tađi đầu thai không? Ty chủ nổi trận lôi đình, mắng nhiếc tôi thậm tệ, mắng đến mức toànthân tôi run lẩy bẩy, cô ta cũng sợ hãi không dám khóc nữa.Tôi cúi đầu nuốt giận dẫn quỷ nữ đến thành Uổng Tử, trên đường đi tôi không nói mộtlời.Đến thành Uổng Tử, tôi để cô ta đi vào, cô ta gật đầu, đi vào trong. Tôi nhìn theo cô ta đikhuất, lúc đó, cô ngoái lại, lại nói một câu: “Cảm ơn anh”. Bóng quỷ nữ tan ra trướccổng thành, chỉ còn lại tôi thẫn thờ đứng đấy.Ngày lại qua ngày, tôi thất kinh phát hiện ra tôi vẫn nhớ đến cô ta.Nên đôi khi tôi chạy tới thành Uổng Tử, lén nhìn cô.Tôi phát hiện cô ta thường vội vã chạy ra Lầu Nhớ Quê (Vọng Hương Đài) từ rất sớm,rồi ở đó đứng nhìn ra suốt một ngày, cuối cùng khóc lóc đi về. Tôi không hiểu vì sao, mỗilần nhìn thấy cô ta khóc, tôi cũng rất muốn khóc...Mùa xuân đã lặng lẽ tàn, những bông liễu tan tác đã biến thành đầy trời tuyết bay. Khichim nhạn trở về, chân trời những đám mây chiều tà sáng lên màu tuyệt diệu, xa như đôimắt như nước chảy tiêu tan, gần như đã in vào sâu trong trái tim.Vô tình, có nỗi niềm cảm động mơ hồ dường như đang quấn quýt mãi trong lòng, chưatừng theo nhạn phương Nam bay về miền di cư. Tiết Thanh minh tảo mộ năm ấy, tôi đãtìm thấy mộ của cô ta.Một doi hoàng thổ, trước có cốc rượu, đĩa trái cây ba màu (tam sắc quả phẩm), haingười đang than khóc, một người lớn, một đứa trẻ con.Tôi thẫn thờ đứng nhìn hai người họ, một nỗi buồn và mất mát tôi chưa từng bao giờ cảmthấy đã đến quấn lấy tim tôi, tôi ở lại nơi đó rất lâu, đến tận nửa đêm.Uống một chén rượu nhân gian, rượu mạnh đắng cay, lòng tôi có dư vị không biết nêngọi là gì.Một lần, tôi vô tình hỏi Bạch Vô Thường đại ca, những người chết oan thì làm thế nàođầu thai được? Anh ta nói, cần có nhân quả. Tôi hỏi, nhân quả là gì?Anh bảo, nhân quả thực ra chính là sự trả giá, nếu có người gieo nhân ắt có người nhậnquả, như có người tặng cơ may đầu thai thì người chết oan có thể trở lại cõi người. Anhcòn nói, cơ hội đầu thai thì có quỷ nào ngu lắm cũng không bao giờ nhường.Ngày nối ngày trôi mãi mãi, Ty chủ cõi Luân hồi kêu tôi tới, bảo tôi biết năm trăm nămđã qua. Ngài hỏi tôi chọn gì. Tôi nói tôi rất muốn được đi đầu thai, Ty chủ hỏi tôi thíchđầu thai đi xứ nào, tôi trả lời tôi mong được cô ấy đi đầu thai.Ty chủ trợn mắt nhìn tôi - sứ giả câu hồn, Bạch Vô Thường đại ca còn kinh hãi hơn, lưỡianh rơi xuống đất.Ty chủ phán, nếu tôi từ bỏ 500 năm đạo hạnh, tôi sẽ lại trở thành một tiểu ngạ quỷ đituần quanh sông Nại Hà.Tôi đáp: “Con xin vâng!” Nói xong, tôi lặng lẽ đi ra, lúc này lòng tôi yên tĩnh, dườngnhư chưa có gì xảy ra...Ngày cô ấy ra đi, tôi lén lút trông theo, cho đến lúc quỷ nữ uống bát canh Mãnh Bà lãngquên tất cả, rồi bước lên Đài ...