Danh mục tài liệu

Tình Yêu Quanh Ta

Số trang: 39      Loại file: pdf      Dung lượng: 195.87 KB      Lượt xem: 20      Lượt tải: 0    
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không khí ồn ào, nhốn nháo của quán bar khiến Phan thấy ngột ngạt, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn, đây chẳng phải là lần đầu tiên anh phải dẫn đối tác đến những nơi như thế này nhưng anh vẫn không thể quen được môi trường nơi đây đặc biệt là cách sống buông thả của lũ cậu ấm cô chiêu, chúng dường như chẳng thấy trân trọng những gì mình đang có mà ngược lại còn tỏ thái độ chống đối cuộc sống. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình Yêu Quanh TaTình Yêu Quanh TasKhông khí ồn ào, nhốn nháo của quán bar khiến Phan thấy ngột ngạt, làtrưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn, đây chẳng phải là lầnđầu tiên anh phải dẫn đối tác đến những nơi như thế này nhưng anhvẫn không thể quen được môi trường nơi đây đặc biệt là cách sốngbuông thả của lũ cậu ấm cô chiêu, chúng dường như chẳng thấy trântrọng những gì mình đang có mà ngược lại còn tỏ thái độ chống đối cuộcsống. Phan lắc đầu chẳng hiểu, anh đứng dậy xin phép vào toilet để tìmcho mình một chút yên tĩnh. Vừa đi được một đoạn bỗng một thằngnhóc đâm sầm vào Phan, chưa kịp định thần lại thì một giọng lè nhè đãcất lên- Mẹ thằng chó, mày mù hảBây giờ Phan đã nhìn rõ người vừa va vào mình, là một thằng nhóc từđầu tóc tới ăn mặc đều rất sành điệu nhưng dáng người thì đang lảo đảocó vẻ như đã say, Phan từ tốn- Cậu bé, cậu mới là người đã va phải tôi đấy, nên ăn nói với người lớntuổi hơn cẩn thận một chútNói rồi Phan toan bỏ đi thì liền bị Hoàng kéo mạnh lại khiến anh lảođảo suýt ngã, Hoàng tự chỉ vào mặt- Dám dạy đời bố mày hả, chắc mày chán sống rồiNgay sau đó, có ba thằng khác nhìn cũng còn khá trẻ nhưng lộ rõ vẻ ducôn chạy tới phía sau Hoàng, chúng vây Phan thành một vòng tròn. KhiHoàng vừa phẩy tay ra hiệu cho chúng đánh người thì bọn họ từ từ tiếnđến gần Phan với thái độ khinh thường của những người thợ săn trướccon mồi đã bị dồn vào đường cùng. Lúc chỉ còn một bước nữa là cổ áoPhan bị túm lấy thì một giọng con gái gắt lên- Làm cái trò gì vậy, thôi ngay điMấy tên du đãng đang chuẩn bị đánh Phan vội lùi lại, một đứa con gáicó vẻ như đàn chị của chúng xuất hiện, con bé cũng còn rất trẻ nhưnhững đứa kia. Áo phông, quần jean bó sát người cùng mái tóc cột caokhiến nó trông khá nghịch, nó trừng mắt nhìn lũ kia- Biến hết ngayBa thằng vội vã chạy đi ngay lập tức chỉ còn lại thằng nhóc vừa va vàoPhan, Hoàng còn đứng đó ngặt ngẽo do chưa tỉnh lại hẳn. Phan thấycon bé có vẻ nheo mắt khó chịu rồi liền kéo bạn đi bỏ lại Phan vẫn chưahết bàng hoàng vì sự việc vừa diễn ra. Phải một lúc lâu sau Phan mớisực tỉnh là đối tác vẫn đang chờ anh, Phan vội vàng quay lại bàn và tạmthời quên đi những đứa nhóc kia.Hoàng và Long cho hai con chiến mã của chúng chạy phía sau An đãđược một quãng dài nhưng nó vẫn chẳng buồn quan tâm. An vẫn cứchầm chậm đạp xe bên cạnh dòng người tấp nập đang hối hả trở về tổấm của mình ngoài kia, còn nó tổ ấm của nó ở đâu? Thành phố vềkhuya đã thưa thớt người hơn, không còn quá ồn ào, náo nhiệt nữanhưng vẫn vô cùng rực rỡ bởi ánh đèn đường , ánh sáng từ biển hiệucủa các cửa hàng hai bên vệ đường. Từng cơn gió thổi bay những lọntóc vào mặt, mơn trớn lên da thịt báo hiệu mùa thu đang hiện diện. Anhít một hơi thật sâu để thu về cái mùi hoa sữa thoang thoảng do mỗi cơngió mang đến- Két..t..t..t…!An vội vã dừng xe và đưa tay lên dụi mắt để kiểm chứng lại những gìvừa thấy. Đúng là Phong rồi, người con trai mà ngay cả trong mơ nócũng thấy, người con trai mà nó đã mong mỏi suốt 10 năm qua. Anh đãvề nước khi nào? Tại sao anh không tìm nó? Anh đang ôm người congái nào kia? Hàng loạt câu hỏi cứ ùa về cùng một lúc trong đầu Annhưng nó chưa kịp trả lời cho bất kì điều gì thì Phong đã cười nói dắtngười con gái kia đi qua trước mặt nó từ hướng đối diện. An cảm thấykhó thở quá, cổ họng nghẹn đắng, chân tay thì bủn rủn, vậy là anhkhông còn nhớ nó nữa trong khi nó vẫn cứ ngốc nghếch tin là anh sẽ trởvề tìm nó.Từ khi An hiểu chuyện, gia đình anh đã là hàng xóm của nhà nó, Phonghơn An 8 tuổi, có lẽ do không có em gái nên anh rất yêu thương, chiềuchuộng nó. An cứ thế lớn lên với suy nghĩ anh là của riêng nó cho tớinăm nó 8 tuổi cả gia đình anh di dân sang Úc , nó đã mơ hồ lo sợ mộtđiều gì đó và chỉ yên tâm khi anh hứa sẽ về thăm nó. Có lẽ An sẽ khôngnghĩ về anh, mong chờ anh nhiều như bây giờ nếu như 2 năm sau mẹ nókhông mất đi, Phong trở thành điểm tựa duy nhất để nó tiếp tục gượngdậy dù những cuộc điện thoại, những bức email của anh chỉ xuất hiện ởkhoảng thời gian đầu, về sau chắc do anh bận học nên không thể liên lạcvới nó thường xuyên nữa. An đã dùng lí do ấy để biện minh cho anh vàcho cả chính nó nữa.Thật khó khăn An mới thốt lên được tiếng gọi Phong, nó cần phải biếtsự thật là gì- Anh PhongPhong dừng bước ngay khi nghe có ai đó gọi từ phía sau, quay lại thì chỉthấy một cô bé đang đứng cạnh chiếc xe đạp gần đó, anh nắm tay Ngọctiến lại gần- Xin hỏi bạn vừa gọi tôi àTrái tim thắt lại mà An vẫn cố tỏ ra tự nhiên- Em là An nè, anh không nhớ em sao?Tròn mắt vì ngạc nhiên, Phong nắm chặt vai, bẹo má An- An thật sao! Anh xin lỗi nhé, em lớn quá rồi nên anh không nhận rađượcNếu là bình thường An sẽ chẳng chần chừ trêu lại Phong nhưng bây giờtâm trí của nó đang dồn cả vào người con gái bên cạnh anh. Nhận ra cáinhìn tò mò của An, Phong chuyển ánh nhìn sang Ngọc, hai người họnhìn nhau cười, nụ cười hạnh phúc cùng cái nhìn yêu thương kia chưabao giờ An thấy ở anh, một cái gì đó như tuyệt vọng trào lên trong nó- Đây là Ngọc- bạn gái anh. Chị Ngọc du học bên kia, bọn anh quennhau cũng được 3 năm rồi, lần này anh chị về để tổ chức lễ cưới. Anhcũng đang định đến nhà tìm em, không ngờ lại gặp nhau ở đâyNgọc vui vẻ chào nó- Chào em, chị là Ngọc, rất vui được làm quen với em- Em cũng vậyAn cười chua xót và chẳng còn muốn nghe câu chuyện tình yêu hạnhphúc của hai người ấy nữa, nó từ chối lời mời uống nước của họ vị lí dođã khuya rồi ra về. Con đường về nhà hôm nay xa và tối với An quá.Những tia nắng le lói chiếu qua tấm rèm cửa rọi vào mắt khiến An bừngtỉnh, nó không nhớ đêm qua đã về nhà bằng cách nào nữa, trên ngườinó vẫn là bộ quần áo hôm trước. An lười nhác nhắm mắt định ngủ tiếpthì tiếng chuông điện thoại reo lên liên tiếp khiến nó không tài nào ngủđược nữa. An khó khăn mở máy, tiếng Long vang lên làm nó tỉnh hẳn- Bà tỉnh chưa? Đừng buồn nữa nhé, bọn tôi giải quyết xong con đấytheo ý bà rồi, nó sẽ bỏ ông Phong sớm thôi, bà cứ từ từ mà tiến nhé.chào- NàyA ...