Danh mục tài liệu

Tổng hợp truyện ngắn đặc sắc

Số trang: 50      Loại file: doc      Dung lượng: 418.50 KB      Lượt xem: 22      Lượt tải: 0    
Xem trước 5 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

GIỮ LỜI Dịch: nenenana*Phía xa xa chân núi thấp thoáng bóng người xinh đẹp như ngọc.“Tiên tử, hôm đó ở bờ sông vãn sinh may mắn được thấy dung nhan yêu kiều của tiên tử, về nhà nhớ mãi không quên, tình cờ nghe nói tiên tử xuất hiện ở chỗ này, vãn sinh không nhịn được tìm tới. . . . . .”Cau mày, không nói.“Tiên tử, hôm qua vãn sinh thấy tay tiên tử tựa hồ bị thương, vãn sinh đã đặc biệt đi kiếm thảo dược, yên tâm, tiên tử, vãn sinh biết nam nữ thụ thụ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tổng hợp truyện ngắn đặc sắcGIỮ LỜI Dịch: nenenana *Phía xa xa chân núi thấp thoáng bóng người xinh đẹp như ngọc.“Tiên tử, hôm đó ở bờ sông vãn sinh may mắn được thấy dung nhan yêu kiều của tiên tử, vềnhà nhớ mãi không quên, tình cờ nghe nói tiên tử xuất hiện ở chỗ này, vãn sinh không nhịnđược tìm tới. . . . . .”Cau mày, không nói.“Tiên tử, hôm qua vãn sinh thấy tay tiên tử tựa hồ bị thương, vãn sinh đã đặc biệt đi kiếm thảodược, yên tâm, tiên tử, vãn sinh biết nam nữ thụ thụ bất thân, vãn sinh đem thuốc để ở đây.Tiên tử, vãn sinh xin được cáo lui trước.”Giương mắt, đem thuốc thu vào trong tay áo.“Tiên tử, sáng nay ở trong rừng vãn sinh bắt được một con thỏ nhỏ, vãn sinh thấy nó nhunhược khả ái, nghĩ thầm phải đưa cho tiên tử, tiên tử nhất định cao hứng, tiên tử cùng thỏ mà ởchung một chỗ cũng giống như Nguyệt Nga với Thỏ Ngọc. . . . . .”Khóe miệng co giật, đem thỏ bỏ vào trong ngực.“Tiên tử, mấy ngày trước đây vãn sinh thấy tiên tử đối với vãn sinh cũng không phải là vô cùngghét, cho đến hôm nay khi vãn sinh tới, tiên tử vì sao lại không mở miệng nói chuyện. . . . . .Chẳng lẽ? Chẳng lẽ tiên tử người. . . . . .”Một hồi giằng co.“Tiên tử chớ lui về sau, mới vừa rồi vãn sinh đã thất lễ, vãn sinh là người đọc sách, tự nhiênbiết chừng mực lễ nghĩ, nhưng bởi vì là. . . . . .”“Tiên tử, lần này vãn sinh tới muộn, sáng nay vãn sinh ra đến cửa liền bị A Hoa giữ lại, A Hoalà hàng xóm của vãn sinh, A Hoa luôn đối với vãn sinh. . . . . . Cái đó. . . . . . Nhưng vãn sinh đãsớm giao trái tim cho tiên tử. . . . . .”Cau mày. A Hoa? Chó? Nữ nhân? Quả nhiên lại là nữ nhân. Hừ.“Tiên tử người mỗi ngày đều ngồi trong miếu sao? Tuy nói nơi này sơn linh thủy tú, rất là tốt,nhưng ở mãi trong miếu cũng có chút khó coi, vãn sinh cảm thấy tiên tử lẽ ra phải ở một chỗtốt hơn. . . . . . Mà không phải là. . . . . .”Nhướng mi, lắc đầu, mỉm cười.“Tiên tử có ý là. . . . . . Tiên tử nguyện ý ở chỗ này?”Gật đầu, nếu không tên thư sinh ngu ngốc như ngươi sao có thể tìm đến.“Tiên tử nhất định là cảm thấy vãn sinh vô cùng phiền phức, vãn sinh lần này tới là muốnhướng tiên tử cáo từ, vãn sinh thưở nhỏ đã phải để tang cha, mẫu thân bị em chồng buộc táigiá, toàn phải dựa vào một tay bà nội nuôi lớn, vãn sinh cố sống chịu đựng khổ sở, chỉ để báođáp công ơn nuôi dưỡng của bà nội. Đây là ngọc gia bảo truyền đời của nhà vãn sinh, bà nộinói với vãn sinh, là để dành cho người cả đời ở bên cạnh mình, vãn sinh đem nó cho tiêntử. . . . . . Người, đợi vãn sinh lấy được công danh. . . . . . Nhất định ba môi sáu sính, đườngđường chính chính cưới tiên tử vào đại môn Lục gia nhà ta.”Đang muốn mở miệng. . . . . . Thế nhưng người đã chạy mất? Cau mày, hồi lâu, đem ngọcnhận lấy.Năm năm sau.Vẫn là chốn thanh sơn lục thủy, tuy nhiên ngôi miếu đổ nát đã biến thành mái đình nghỉ mátphong nhã , người ngọc một thân hồng y, dung nhan vẫn như cũ.“Tiên tử, vãn sinh đã tới chậm, từ bận vãn sinh bái biệt tiên tử, cả ngày hồn vía như bay mất,lúc lên đường tới núi, không cẩn thận bị ngã vào trong sơn cốc, may mà gặp được một thợ sănhảo tâm, cứu vãn sinh, vãn sinh đến trễ, chạy tới trong kinh thành, đã sớm qua kì thi Hương,vãn sinh không mặt mũi nào tới gặp tiên tử, chỉ đành đợi thêm ba năm, may mà trời không phụngười có lòng, vãn sinh đã đậu Tiến sĩ. . . . . .”Thợ săn? Sơn cốc?“Tiên tử, vãn sinh, vãn sinh lần này tới, là bởi vì, Thái thú đối với vãn sinh rất là ưng ý, muốnđem nữ nhi gả cho vãn sinh. . . . . . Nhưng vãn sinh vẫn đối với tiên tử tình hữu độcchung (riêng một tấm lòng), nhưng vãn sinh cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy năm đó đều chỉ là vãnsinh một bên tình nguyện, không biết tiên tử đối với vãn sinh. . . . . .”“Đoạn Hoa Trọng.”“Dạ? Tiên tử. . . . . . tên là Đoạn Hoa Trọng? Thật là một cái tên dễ nghe, hoa nặng gấm quanthành. . . . . . Quả nhiên xinh đẹp. . . . . . Vì sao giọng nói tiên tử lại như vậy. . . . . . trầm thấpâm rền. . . . . .”“Ủa? Tiên tử người đang làm chi? Người đè vãn sinh ra làm gì?”“Lão tử tân tân khổ khổ đợi ngươi đỗ tú tài ở chỗ này nhiều năm như vậy, con mẹ nó câu đầutiên của ngươi lại là nói muốn cưới con gái Thái thú người ta? Lão tử bị ngươi hại thảm rôi, ̀ngươi còn mừng rỡ tiêu dao? Không có cửa đâu!”“Lão, lão tử? Tiên tử vì sao lại ăn nói như vậy? Tiên tử sao người lại cởi y phục vãn sinh . . . . ..”“Lão tử vì sao phải dừng cởi y phục của ngươi? Lão tử còn phải XX ngươi!”Lệ rơi đầy mặt. . . . . . Tiên tử quá đáng sợ. . . . . .Bốp!Thứ gì nện trên đầu vãn sinh ? Ngọc. . . . . .“Đây là tấm ngọc rách lão tử đeo suốt năm năm! Con mẹ nó ngươi là đồ bội bạc! Đều là lỗicủa ngươi, ai kêu ngươi đang yên đang lành lại đưa thuốc cho ta? Đang yên đang lành lại đưathỏ cho ta ăn? Còn ngày ngày nói yêu thích ta? Đều là ngươi câu dẫn ta!”“Tiên tử. . . . . . Có gì từ từ nói. . . . . . Tiên tử đã đem thỏ ăn? Tiên tử. . . . . . Người cắn ...