Ánh nắng chiều nhạt dần, chỉ còn để lại trên nền cỏ vài bóng lá rung rinh chập chờn theo làn gió. Dưới sông, con nước bắt đầu chảy mạnh. Bãi đất cạn lúc nãy lô nhô những cái đầu khét nắng, giờ đây chỉ còn mỗi đứa con gái độ chừng mười tuổi, tóc vừa chấm gáy, tay cắp cái rổ tre bước lom khom trong ánh chiều tà. Bộ quần áo lếch thếch bẩn thỉu dính trên người như tương phản với gương mặt trong sáng ngây thơ của nó. Nó bước chậm rãi về phía chân cầu,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cỏ Dại - tác giả Hồng ThủyCỏ Dại Hồng Thủy Cỏ Dại Tác giả: Hồng Thủy Thể loại: Tuổi Học Trò Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012Trang 1/38 http://motsach.infoCỏ Dại Hồng Thủy Chương 1/5Ánh nắng chiều nhạt dần, chỉ còn để lại trên nền cỏ vài bóng lá rung rinh chập chờn theo làngió. Dưới sông, con nước bắt đầu chảy mạnh. Bãi đất cạn lúc nãy lô nhô những cái đầu khétnắng, giờ đây chỉ còn mỗi đứa con gái độ chừng mười tuổi, tóc vừa chấm gáy, tay cắp cái rổ trebước lom khom trong ánh chiều tà.Bộ quần áo lếch thếch bẩn thỉu dính trên người như tương phản với gương mặt trong sáng ngâythơ của nó. Nó bước chậm rãi về phía chân cầu, đôi mắt tròn to ngước nhìn theo những làn khóilam nghĩ thầm, giờ này có lẽ ngoại đã nhúm lữa bắc nồi cơm lên bếp và ngồi bỏm bẻm nhai trầuchờ nó bên chiếc chõng tre. Chiều nay nó không buồn vì cái rổ nhẹ, trong đó chỉ lèo tèo vài bacon cá bống mà nó mủi lòng vì câu chuyện xảy ra ở lớp sáng nay. Trong trí nhớ nó như cònkhắc sâu cái chau mày khó chịu và giọng nói bực bội của cô giáo:- Hiền à, chắc cô đánh đòn em quá. Em coi kìa, cả lớp đều mặc đồng phục áo trắng để thứ haichào cờ. Em không nghe, lần sao cô đuổi em ra khỏi lớp!Con bé thu mình về chổ ngồi. Nó không biết giải thích thế nào để cô giáo hiểu tại sao áo nókhông được trắng như áo mấy bạn kia. Từ đầu năm đến giờ nó vẫn mặc cái áo này và mỗi ngàynó đều mang ra bờ sông để giặt. Vậy mà cô giáo bảo là áo nó dơ! Nó cảm thấy xấu hổ và hoangmang vô cùng. Rồi đây nó còn đến lớp được không với cái áo đã ngả màu cháo lòng và nhữngđôi mắt chế diễu của chúng bạn, bởi nó là con bé ở dơ.Giờ ra chơi nó vẫn ngồi buồn xo. Ðám con trai con gái tụm năm tụm ba ngoài hành lang đùagiỡn, cười khúc khích với nhau rồi đồng thanh hét lớn:Lêu lêu mắc cỡCó đứa ở dơQuê quá là quê!Con Hiền cúi gầm mặt, nó muốn bịt hai tai lại nhưng sợ làm vậy tụi kia càng trêu già nên cứ trânmình ra hứng chịu. Tan học nó bước đi lủi thủi một mình, vì con Tím, đứa bạn thường ngày đicùng đã nghễu nghện tấp sang xóm khác. Con Hiền thấy giận cô giáo, giận lũ bạn ôn dịch, vànhất là giận con Tím quá chừng!Về tới nhà, nuốt xong chén cơm nguội, nó cởi áo mang ra bờ sông, lấy miếng xơ dừa chà tớichà lui. Nó có cảm giác như cái áo trắng ra được một chút nên càn chà kỹ hơn. Nhưng bỗng“xoạc!” Con Hiền điếng hồn khi miếng xơ dừa đã đẩy một đường rách toạc trên lưng áo. Nóngẫn người ra trong nỗi thất vọng bàng hoàng. Và từ đôi mắt to đen tròn lóng lánh trào ra haigiọt nước! Con Hiền thầm nghĩ: “Cô ơi, cô không còn thực hiện lời nói sáng nay đâu. Cô sẽkhông còn nhìn thấy cái áo đã ngả màu lạc lõng giữa lớp học đâu. Cô sẽ không bao giờ hiểu đólà cái áo duy nhất mà em có thể mặc đến trường.”Cái rỗ trên tay con Hiền bỗng chao đi. Bàn chân trái của nó vừa dẫm phải vật gì đau buốt. Nócắn răng cố lết tới chân cầu... Lúc con bé khập khiễng tới nhà thì mặt trời đã khuất hẳn sau rặngTrang 2/38 http://motsach.infoCỏ Dại Hồng Thủycây, rải rác đây đó vài ngôi nhà đã lên đèn.Con Hiền khóc bệu bạo, giơ bàn chân bết máu cho ngoại thấy.- Ngoại ơi con bị đạp miểng sành.Hai cánh tay khòng khòeo của bà Hai đưa ra đỡ lấy nó. Giọng bà hốt hoảng:- Trời đất, có sao không con?Con Hiền rên rỉ:- Ðau lắm ngoại ơi!Bà Hai lọm khọm ôm cháu vào lòng, xót xa dỗ dành:- Thôi nín đi con, vô đây ngoại rửa ráy đắp miếng thuốc xỉa lên là hết đau. Tội nghiệp cháu bàquá...Mủi lòng, con bé khóc rấm rức.Tối hôm đó trong giấc mơ chập chờn, nó thấy cô Tiên hiện ra cười thật hiền với nó. Cô Tiênhỏi nó thích điều gì nhất, nó vui sướng nói với cô Tiên rằng, nó thích một chiếc áo trắng mặc đihọc, nó thích ngoại sống hoài với nó... Rồi bỗng nhiên cô Tiên biến thành cô giáo, con Hiền sợhãi chạy đi vì không muốn cô giáo nhìn thấy cái áo rách của mình, nhưng chân nó đau buốt nhưcó ai nắm chặt. Nó hét lên kinh hoàng...- Hiền, Hiền à... sao mớ dữ vậy con?Con bé sực tỉnh nhận ra bàn tay thô ráp của ngoại đang áp trên trán nó. Cổ họng khô đắng, nóthều thào:- Ngoại ơi, con khát nước.- Ừ, ừ để ngoại lấy cho.Bà Hai vặn cao ngọn đèn trứng vịt rồi lò dò bước ra lu nước mưa múc một ca đầy. Con Hiềnchỏi tay ngồi dậy bưng ca nước uống ừng ực một hơi.Ðêm lặng lẽ trôi qua, cái chân hành đau không ngủ được, con Hiền mở mắt nhìn lên đỉnh mùng.Bên tai nó như còn âm vang giọng nói lạnh lùng của cô giáo. Nó có muốn làm cho cô giận đâu,chẳng qua ngoại nó nghèo quá, đồng tiền chắt mót được từ mấy bụi chuối, liếp rau còn chưa đủđể hai bà cháu sống qua ngày, làm sao tính đến chuyện m ...
Truyện ngắn Cỏ Dại - tác giả Hồng Thủy
Số trang: 38
Loại file: pdf
Dung lượng: 193.67 KB
Lượt xem: 18
Lượt tải: 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Hồng Thủy Cỏ Dại tuổi học trò truyện ngắn học trò truyện ngắn hay tình yêu học tròTài liệu có liên quan:
-
6 trang 268 0 0
-
7 trang 192 0 0
-
2 trang 152 0 0
-
10 trang 128 0 0
-
4 trang 100 0 0
-
4 trang 76 0 0
-
Truyện tranh Bokura ga Ita (Tình Yêu Học Trò) - Tập 2
93 trang 61 0 0 -
8 trang 57 0 0
-
12 trang 51 0 0
-
8 trang 48 0 0