Danh mục tài liệu

Vui buồn trong ngành khảo cứu y dược tại Hoa Kỳ

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 217.23 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tại Đại Hội Y Nha Dược Việt Nam Tự Do kỳ 3 tại Paris năm 2000, tôi đã trình bày “Những cảm nghĩ về ngành khảo cứu y dược tại Hoa Kỳ”, như một đóng góp nhỏ nhoi trong phần Dược Khoa. Đề tài là một câu chuyện liên hệ đến khoa học, văn hóa và xã hội. Tôi đã kể lại một vài kỷ niệm vui buồn, một số kinh nghiệm nghề nghiệp, ít nhiều nhận xét và suy tư về ảnh hưởng của môi trường và xã hội, đối với công việc khảo cứu. Tại Hoa Kỳ, liên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vui buồn trong ngành khảo cứu y dược tại Hoa Kỳ Vui buồn trong ngành khảo cứu y dược tại Hoa Kỳ Tô-Đồng Lời phi lộ Tại Đại Hội Y Nha Dược Việt Nam Tự Do kỳ 3 tại Paris năm 2000, tôi đã trình bày “Những cảm nghĩ về ngành khảo cứu y dược tại Hoa Kỳ”, như một đóng góp nhỏ nhoi trong phần Dược Khoa. Đề tài là một câu chuyện liên hệ đến khoa học, văn hóa và xã hội. Tôi đã kể lại một vài kỷ niệm vui buồn, một số kinh nghiệm nghề nghiệp, ít nhiều nhận xét và suy tư về ảnh hưởng của môi trường và xã hội, đối với công việc khảo cứu. Tại Hoa Kỳ, liên tục từ một phần tư thế kỷ qua, tôi đã làm những khảo cứu khoa học căn bản tại các trung tâm đại-học hay liên hệ, cùng những dự án tìm tòi thuốc mới dùng cho khoa trị liệu và chẩn đoán căn bệnh tại một số cơ sở kỹ nghệ. Một vài công việc đã được mô tả trong câu chuyện thật sơ lược theo thứ tự thời gian, như những bối cảnh mang lại đôi dòng tâm tư của diễn giả. Tôi cũng trình bày một số giải pháp đối với các vấn đề được nêu ra, cho hợp với tư tưởng của người Mỹ, chỉ ưa nghe cách giải quyết hơn phải nghe lời chỉ trích. Như muốn môi trường sinh sống trong sạch thì cần cập nhật hóa vấn đề trách nhiệm của các cơ sở kỹ nghệ và gia tăng sự tìm kiếm các nguồn gây ô nhiễm cùng phương pháp giải độc. Muốn tránh phải hành hạ hoặc hy sinh các sinh vật thí nghiệm thì nên dùng những họa kiểu chính xác cần ít sinh vật hơn hay khai triển các phương thức khảo cứu sinh học khác. Tôi cũng đề cập đến tính cách thực dụng trong các công trình khoa học, ảnh hưởng của môi trường và xã hội, cùng khía cạnh nghệ thuật và khoa học trong các thử nghiệm. Và cho rằng những điều nói ra thường có tính cách chủ quan, đúng hay trật xin tùy thuộc sự lượng định của quí vị thính giả. Hơn nữa, tôi cũng đã xin sự miễn thứ, nếu có nói điều gì về riêng tôi, vì tuy nói về mình là chuyện thông thường ở nước Mỹ, nhưng đối với người Việt chúng ta, hay kể cả người Pháp, thì cái tôi là điều đáng ghét. Nay có thì giờ, tôi xin viết lại thêm vào đôi điều nói trong dịp ấy, đã được trình bày sơ lược trong giới hạn 20 phút với một dàn bài quá ngắn. Như những người Việt di tản sau biến cố tháng 4 năm 1975 tới Hoa Kỳ, chúng tôi phải cố gắng để gia đình sớm tự túc tại đây, mà càng sớm càng tốt. Thật ra, ở đâu cũng vậy, không tự túc được thì không có tự do! Cho dù ta có được một gia đình bảo trợ thật tốt.Tôi tự nhủ thôi hãy tạm quên Việt Nam, nay quê hương đã cách xa ngàn dậm, và hãy cố thích ứng với cuộc sống mới nơi đất hứa đầy cơ hội này. Ra đi với hai bàn tay trắng, chúng tôi chỉ còn trông cậy vào vốn liếng kỹ thuật sẵn có. Nhưng tìm được một việc gì thích hợp là điều vô cùng khó khăn, nhất là lúc tuổi không còn trẻ, thân thì nhỏ, sức thì yếu so với người bản xứ. Và tiếng Mỹ nói còn chưa đúng giọng, nghe còn chửa thông. Tôi cũng định tâm làm tạm bất cứ việc gì mà không sao xin được. Một số bạn bè và đồng nghiệp sau 1 khi liên lạc được đều cho rằng nếu tìm kiếm ra một lý tưởng để phục vụ thì đời sống mới hiện nay, may còn có ý nghĩa. Thí dụ làm về Khảo Cứu Khoa Học. Lúc đó, tôi cũng tưởng rằng nghề này sẽ ít phải nói năng, giao thiệp và tiếp xúc với nhiều người. Hơn nũa, vì đối tượng của khoa học không có biên giới, một chuyên gia nào mà không có thể tự hào đã từng đóng góp công trình với nhân loại, dù cho rằng đó chỉ là một hạt cát trong sa mạc, hay một giọt nước trong biển cả. Nhưng rồi duyên may đưa tôi trở lại việc Khảo Cứu Khoa Học, một ngành mà tôi ưa thích khi còn làm việc tại thủ đô Paris vào cuối thập niên 50. Một năm ở Stevens Point, WI Đầu tháng 6 năm 1975, gia đình tôi rời trại tỵ nạn Camp Pendleton tới Stevens Point, WI. Chúng tôi ở với gia đình người bảo trợ là giáo sư B.W. Eagon, một Khoa Trưởng đã từng làm cố vấn về Giáo Dục Đại Học Việt Nam trong Phái Đoàn của Đại Học Wisconsin. Lý do giản dị vì tôi có quen biết một số giáo sư ở đây khi đi du hành quan sát ngành quản trị Đại Học vào năm 1968. Stevens Point là một thành phố đại-học nhỏ và rất đẹp, có chừng 7 tới 8 ngàn sinh viên, dân chúng vui vẻ hiền hòa. Nhưng rất khó kiếm việc nơi đây, kể cả việc làm chân tay. Đến tháng 7, tôi được giáo sư Nguyễn Thế Anh cho biết trong lúc này có thể xin grant của Ford Foundation, và giáo sư Nguyễn Bích Thoa gửi cho danh sách thư mục điện toán liên hệ. Tôi đã viết dự án khảo cứu về ảnh hưởng của các chất diệt cỏ phenoxyherbicides được dùng tại Golden Sands, một vùng trung tâm tiểu bang Wisconsin. Các chất này có tên là 2,4-D và 2,4,5-T, được biết như những chất khai quang mầu cam thường dùng trong chiến tranh Việt Nam, có một phó sản rất độc là dioxin. Dự án cũng được các giáo sư R. K. Anderson, B. H. Shaw, J. G. Newman của phân khoa Tài Nguyên Thiên Nhiên đại học Wisconsin-Stevens Point giới thiệu, cố vấn và hỗ trợ. May mắn đã đến ngay với tôi, khi dự án khảo cứu được Ford Foundation chấp nhận tài trợ trong niên khóa này. Tờ báo địa phương Stevens Point Daily Journal ...