Danh mục tài liệu

Áo len xám

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 380.44 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Áo len xámGrey nằm trong 1 con hẻm nhỏ, yên ắng. Shop nhỏ, xinh xắn. Quần áo treo đầy trên những bức tường xám xịt với những gam màu trầm. Nhưng chúng rất style và lạ...DaisyCái lạ đó không sao giải thích được nhưng có cảm giác chúng rất cô độc và đầy sự kiêu hãnh… Đó là những nhận định sơ qua của tôi về cửa hàng ấy, nơi tôi tình cờ đặt chân đến trong một buổi chiều loanh quanh tìm lối thoát khỏi cái kẹt xe dai dẳng thành phố. Ngần ngừ 1 lúc, tôi đặt chân...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Áo len xám Áo len xámGrey nằm trong 1 con hẻm nhỏ, yên ắng. Shop nhỏ, xinh xắn. Quần áo treođầy trên những bức tường xám xịt với những gam màu trầm. Nhưng chúngrất style và lạ... DaisyCái lạ đó không sao giải thích được nhưng có cảm giác chúng rất cô độc và đầy sự kiêuhãnh…Đó là những nhận định sơ qua của tôi về cửa hàng ấy, nơi tôi tình cờ đặt chân đến trongmột buổi chiều loanh quanh tìm lối thoát khỏi cái kẹt xe dai dẳng thành phố .Ngần ngừ 1 lúc, tôi đặt chân vào tiệm, có lẽ vì sự tò mò đang trỗi dậy. Phút chốc, tôi bịvây lấy bởi màu xám, cái màu vừa có sự ấm áp lẫn lạnh lẽo. 1 mảnh tường nhỏ nằm bênphải nổi bật lên không gian có phần u ám bởi hình vẽ. Cái hình vẽ làm cho người ta khinhìn vào phải giật mình bởi sự cô đơn mà nó mang lại. 1 bóng hình cô gái có mái tóc dàiđang nhìn 1 nơi xa lắm.Ngoài bức tranh to đùng ấy, tôi thật sự rất ấn tượng bởi cách thiết kế cửa hàng và đoanchắc người chủ hẳn có 1 cái đầu cực kì sáng tạo. Bằng chứng rành rành thế kia. Những bộquần áo mang vẻ cổ điển, từ váy, áo, khăn choàng đến những bộ ghi lê đầy nam tính. Cócả những chiếc áo len to sụ và ấm áp. Phụ kiện thì dây nịt, dây chuyền, cài áo độc đáo ôithôi đủ cả. Nhưng chúng chỉ độc 3 màu: đen, trắng và xám. Chúng được đặt ngổn ngang,không theo thứ tự như căn phòng của 1 đứa trẻ, bừa bộn và rối rắm nhưng nếu để ý kĩ sẽthấy chúng được sắp đặt có chủ ý làm cho cửa hàng này không giống bất cứ cửa hàng nàotrong thành phố. Những chậu xương rồng be bé treo lủng lẳng trên trần nhà. Có lẽ chúnglà cái duy nhất nổi bật ở đây.Bây giờ tôi thật sự muốn diện kiến cái người đã tạo nên 1 cửa hàng lạ lùng đến thế này,có sức mê hoặc những người có thừa sự tò mò như tôi. Tôi đảo mắt nhìn quanh, cốt đểtìm người bán. Có chút hi vọng là con gái nhưng tôi thất vọng ngay khi thấy 1 cái đầuđinh đang chui lên từ quầy tính tiền. Đeo kính, cao chừng mét bảy mấy và điển trai. Tôithắc mắc tại sao anh ta lại thiết kế được cửa hàng thế này. Kinh nghiệm mấy năm làmstylist cho báo thì tôi đoan chắc chủ tiệm phải là con gái chứ. Chẳng lẽ tôi sai sao?-Anh muốn mua gì? Đầu Đinh hỏi tôi, nhưng bằng cái giọng lạnh ngắt không chịu được .-Ừm, tôi đang chọn một cái áo len, trời lạnh. Tôi trả lời nhát gừng, mong là Đầu Đinhhiểu tôi đang thấy bực mình gã.-Thế à? Anh định chọn kiểu nào? Màu gì? Dày hay mỏng? Gã hỏi mà mắt vẫn cúi xuốngxem cái cuốn sổ đen đặt trên bàn.-Có lẽ là xám, dày chút cho ấm…Gã ngẩng phắt lên, nhìn chăm chú. Tôi cũng quyết định trố mắt lại nhìn gã.10 giây…Gã thôi nhìn tôi và đi vòng ra khỏi quầy, lấy 1 cái áo len màu xám dày đưa cho tôi. Thậtra tôi không định mua gì nhưng tôi rất muốn hỏi gã thật ra gã có phải là chủ tiệm khôngvà cái ý nghĩ ấy thôi thúc tôi càng lúc càng mãnh liệt . Mà muốn hỏi này nọ thì phải muacái gì trước đã.- Tôi muốn hỏi một chút…Gã nhìn tôi, trán hơi nhăn lại:-Anh không vừa ý cái này à?-Không, nó rất đẹp. Nhưng mà…Anh phải chủ tiệm này không ?Bây giờ thì gã nhăn thật sự. Tôi cũng cảm thấy bực mình hơn lúc nãy. Tôi chỉ hỏi 1 câubình thường thế và gã chỉ cần gật đầu hay lắc đầu cũng được mà. Sao lại tỏ thái độ thế?-Không, mà anh có lấy cái này không, để tôi tính tiền. Cửa tiệm cũng sắp đóng cửa rồi.Tôi ậm ừ gật đầu. Lấy cái áo, tôi ra tiệm nhanh chóng mà không ngoái đầu nhìn lại. Thậtquá đáng mà! Thái độ gì thế kia. Tôi sẽ không quay lại đây đâu. Nhưng tôi chợt khựnglại. Gã bảo gã không phải chủ tiệm. Có thể lần sau tôi sẽ không gặp lại gã nữa thì sao ? Cólẽ gã chỉ bán giùm trong 1 vài ngày. Biết đâu lần sau tôi đến tôi sẽ được gặp 1 cô gái hayít ra 1 ai đó lịch sự hơn thì sao? Vả lại, tôi cũng muốn viết 1 bài về cửa tiệm này, nó quáđộc đáo và đẹp nữa, nếu không giới thiệu cho nhiều người thì uổng phí quá ..Nhưng phải 1 tháng sau tôi mới quay lại đây. Quá nhiều chuyện dồn dập. Ôi thôi đủchuyện ập vào đầu làm tôi cuống cả lên. Tiền nong thì cứ bay vèo vèo khỏi túi nên muốnđến Grey cũng là điều không thể. Hôm qua cầm xấp tiền nhuận bút trên tay, tôi chợt nhớđến Grey. Đến cái tiệm lạ lùng ấy, lựa một bộ cánh thật đẹp và cái thôi thúc được viết bàivề nó nảy lên trong đầu tôi.Vì thế sáng sớm tôi đã đến đây, mong không gặp cái gã Đầu Đinh hôm bữa. Tiệm chưamở cửa. Nhưng tôi quyết tâm đợi. Vì thế tôi loanh quanh trong con hẻm nhỏ , và chờ đợi.30 phút sau.1 chiếc xe đạp điện đỗ xịch trước cửa tiệm. 1 cô gái nhỏ nhắn nhảy xuống. Tóc dài, mắtto, môi dày. Cô bé nhanh nhảu mở cửa tiệm và sắp xếp lại quần áo . Chẳng đợi lâu, tôi đinhanh vào cửa.Hơi bất ngờ vì sớm thế đã có người mua nhưng em nhanh chóng nở nụ cười nhìn tôi. Ôichao, sao mà dễ thương thế! Bây giờ thì tôi không muốn em là chủ tiệm đâu. Tôi khôngmuốn em là cô gái trong bức tranh đó, cũng không muốn em chính là người tôi tìm kiếmvì thật sự em không thích hợp với cái không gian ảm đạm thế này.-Anh đã đến đây rồi à?Em hỏi, nghiêng đầu nhìn tôi.-Sao em biết?-Cái áo len anh mặc là hàng độc đấy, và nó ...

Tài liệu có liên quan: