Danh mục tài liệu

Tiểu thuyết Bên bờ quạnh hiu: Phần 1

Số trang: 94      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.93 MB      Lượt xem: 26      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bạn đọc gần xa chắc đã quá quen thuộc với tác giả Quỳnh Dao; một nhà văn đã gắn liền tên tuổi của mình với những cuốn tiểu thuyết trữ tình lãng mạn nổi tiếng như: Xóm vắng, Tân Nguyệt Cách Cách, Dòng sông ly biệt, ... “Bên bờ quạnh hiu” cũng là một trong những sáng tác của nữ văn sĩ. “Bên bờ quạnh hiu” là câu chuyện kể về cuộc sống và những con người ở nông trại Lệ Thanh, và Lệ Thu - một cô gái thành thị được mẹ đưa đến gửi tại nhà một người bạn thân để tránh sự tranh dành quyền lợi nuôi cô sau vụ ly dị. Ở tại đây, Lệ thu đã trải qua một cuộc sống tràn đầy mới lạ. Xin giới thiệu tới bạn đọc phần 1 của tiểu thuyết, hy vọng cuốn tiểu thuyết này sẽ mang lại cho bạn đọc nhiều hữu ích, mời các bạn cùng đón đọc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiểu thuyết Bên bờ quạnh hiu: Phần 1 BÊN BỜ QUẠNH HIU Tác giả: Quỳnh Dao Độ dài: 25 chươngGiới thiệu nội dung:Cuốn tiểu thuyết Bên Bờ Quạnh Hiu là câu chuyện kể về cuộc sống và những conngười ở nông trại Lệ Thanh và Lệ Thu một cô gái thành thị được mẹ đưa đến gửitại nhà một người bạn thân để tránh sự tranh dành quyền lợi nuôi cô sau vụ ly dị.Một cuộc sống mới tràn đầy những mới lạ đối với Lệ Thu, đó là chưa kể đếnnhững nhân vật trong nông trại như bác Chương, bác Châu, Tú, Phong, Diễm Chiđều có những đời sống riêng tư lạ lùng giống như đám rừng xanh âm u chằng chịtdây leo. Và cũng chính những con người nơi đây đã giúp cho Lệ Thu trưởng thànhrất nhiều. (Nguồn loidich.com) Chương 1 Chương 2 / Chương 3 Chương 4 / Chương 5 / Chương 6 Chương 7 / Chương 8 / Chương 9 / Chương 10 Chương 11 / Chương 12 / Chương 13 / Chương 14 / Chương 15 Chương 16 / Chương 17 / Chương 18 / Chương 19 Chương 20 / Chương 21 / Chương 22 Chương 23 / Chương 24 Chương 25Tác Giả: Quỳnh Dao BÊN BỜ QUẠNH HIU PHẦN I (CHƯƠNG I) T ựa sát vào cửa kính, tôi nhìn cảnh vật bỏ lại đằng sau xe: Cánh đồng lúachín vàng, hàng cây bên vệ đường, đồng cỏ khô cháỵ. Cái nóng hừng hực từđường nhựa xông lên, từ nóc xe ụp xuống, từ bốn thành xe tỏa ra làm ngườingồi bên trong có cảm tưởng mình đang bị nhốt trong lò nướng bánh. Cái khátlàm cổ tôi khô khốc, nhưng không có mang nước hay trái cây theo, thôi thì đànhvậy. Mà cho dù có được mang theo, chắc chắn tôi cũng không thèm xin mẹ. Mẹngồi im bên cạnh. Suốt lộ trình từ thành phố đến Bảo Lộc bốn tiếng đồng hồliền mẹ con tôi trao đổi với nhau không hơn mười câu nói. Cái không khí nặngnề làm cho khoảng cách giữa tôi với mẹ càng lúc càng to. Khẽ liếc mẹ, tôi chỉnhìn thấy nét mặt đang trầm tư của người, đôi mày không chau, miệng khép kín. Xe rẽ vào Đơn Dương, một quận nhỏ có vẻ phong phú hơn tôi tưởng. Đườngphố sạch sẽ, hai bên các cửa hiệu hàng quán cũng khang trang. Chúng tôi ngừngxe đổ xăng độ năm phút, rồi lại tiếp tục chạy tiếp. Con đường bây giờ thật gồghề, chiếc xe chòng chành ì ạch leo dốc. Bụi đỏ tung bay mù mịt, tôi phải lênkính xe. Chỉ một chút là bụi đã lấp một màu vàng nhạt lên các mặt kính, nhưngtôi vẫn có thể nhìn thấy cánh đồng xanh tươi và những đóa hoa kèn nở đầy trênsườn núi. Tôi nghĩ rằng, chẳng còn bao xa nữa chúng tôi sẽ đến trang trại LệThanh của bác Dương. Điều tôi đoán chẳng sai. Mẹ có vẻ chẳng yên tâm, có lẽ người muốn nói vớitôi vì đến nông trại thì không còn cơ hội để nói nữa. Nhưng tôi cứ giả vờ nhưkhông hay không biết, cứ hướng mắt ra ngoài khung kính. Tôi không ưa một cáigì cả: nông trại Lệ Thanh đất đỏ, nhất là cuộc đi nghỉ hè này. Mẹ tưởng rằngđem tôi đến gửi ở nhà bác Chương này là có thể làm tôi bớt giận người, là cóthể êm xuôi trong việc tiến hành những kế hoạch đã định sẵn? Nhưng còn lâu!Tôi thù ghét tất cả, thù ghét tất cả mọi điều đã xảy đến cho đời tôi. - Lệ Thu! Sau cùng rồi mẹ cũng lên tiếng, tôi biết mẹ đã định nói gì, nhưng cũng miễncưỡng thưa: - Dạ chi mẹ? - Này Lệ Thu! Mẹ lặp lại, lần này giọng nói có vẻ buồn và đầy tâm sự khiến tôi không thểkhông quay sang, đôi mắt đen thẳm của người đầy mệt mỏi. Đặt tay lên vai tôimẹ cười khô héo: - Đừng buồn về việc mẹ đem gởi con ở nông trại Lệ Thanh. Không khí ở đâydễ chịu lắm, bác Chương cũng quí con lắm, rồi con sẽ thấy như ở nhà mình vậymà.www.phuonghong.com 1 www.taixiu.comTác Giả: Quỳnh Dao BÊN BỜ QUẠNH HIU Buồn buồn nhìn mẹ tôi nói: - Con biết, nhưng đâu cần mẹ phải gửi con ở nơi khỉ ho cò gáy thế này? Lệ Thu con! Mẹ kêu lên, rồi ngưng lại, người thở dài - Con hãy sống ở nôngtrại của bạn mẹ một thời gian khoảng ba bốn tháng gì đó, khi việc giải quyếtxong xuôi, mẹ đến rước con về. Tôi bứt rứt: - Mẹ ly dị với cha rồi lại sống với người khác, như thế gọi là giải quyết đó à? Mẹ khó chịu: - Lệ Thu, con còn nhỏ lắm, con chưa hiểu được đâu? Tôi cắn răng: - Vâng, con còn nhỏ lắm nên con không hiểu tại sao lúc đầu mẹ và cha lấynhau làm gì để bây giờ lại phải ly dị? Tại sao mẹ lại bỏ cha rồi yêu cả ngườikhác nữa? Con cũng không hiểu vì sao cha có một gia đình êm ấm mà bỏ đisống với cô vũ nữ kia làm gì? Con không biết gì cả, nhưng con chán, chán hếtthảy. - Thôi, thôi, được rồi Lệ Thu đó chính là lý do mà mẹ muốn đưa con đến nhàbác Chương. Mẹ ...